Vào lúc này, Dương Chấn đã mở hai mắt ra.
Gương mặt của Lưu Khánh lập tức kinh ngạc, ông ta giống như từ trong mắt của Dương Chấn nhìn thấy sắc tím xẹt qua.
Dương Chấn dửng dưng liếc nhìn Lưu Khánh, ngữ khí bình tĩnh nói: “Xem ra sư phụ của ông là không định gặp tôi rồi, nếu đã như vậy, vậy tôi cũng không cần đợi nữa.
Nói xong, anh trực tiếp đứng dậy, cất bước muốn bước ra khỏi biệt viện.
Lưu Khánh ngây người trong một khoảnh khắc thì mới hồn hoàn, lập tức nôn nóng, vội vàng đi lên nói: “Cậu Dương, sư phụ của tôi sao lại không có ý định gặp cậu chứ? Sư phụ tôi chắc chắn là bị chuyện rất quan trọng trì hoãn.”
Dương Chấn không lên tiếng, trực tiếp đi ra khỏi biệt viện.
Anh đã đợi một lúc lâu, nhưng đối phương vẫn không có ý đi ra.
Nếu đối phương thật sự bị chuyện gì làm trì hoãn, vậy còn có thể tha thứ, nhưng anh rõ ràng cảm nhận được đối phương ở trong phòng mãi không ra gặp, rõ ràng là không đặt anh vào trong mắt.
Cũng đúng, dù sao anh chỉ là một nhân vật nhỏ tới từ giới thế tục, đối phương là trưởng lão của tông môn đỉnh tiêm ở cổ võ trung giới, quyền cao chức trọng, đệ tử dưới trướng cũng có rất nhiều cường giả Thiên Cảnh Ngũ Phẩm, huống chi là anh.
Vào lúc anh đi ra khỏi biệt viện, các võ giả do Hà Đông Thành cầm đầu, ánh mắt đồng loạt dừng trên người Dương Chấn.
“Ngũ sư huynh, chính là tên khốn này đã phế đi đan điền của đệ!”
Nhìn thấy Dương Chấn, Thiệu Nham chỉ ra một ngón, gương mặt tràn ngập dữ tợn nói: “Ngũ sư huynh, huynh đừng giết cậu ta, để lại một hơi thở cho đệ đệ muốn tự mình xé xác cậu ta thành vạn mảnh!”
Hà Đông Thành nheo mắt nhìn Dương Chấn, lạnh lùng nói: “Nhóc con, cậu thật to gan, ở Thiên Hải Tông dám ra tay phế sư đệ của tôi.”
Ánh mắt của Dương Chấn quét qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người Hà Đông Thành, dửng dưng nói: “Người đã bị tôi phế rồi, ông muốn như nào?”
Nghe thấy lời của Dương Chấn, các võ giả của Thiên Hải Tông đều đần người, ở Thiên Hải Tông phế đệ tử của Thiên Hải Tông, vậy mà còn dám lý lẽ hùng hồn như vậy? “Oắt con, cậu thật to gan, phế đi đan điền của Thiệu sư đệ, vậy mà còn dám hống hách như vậy, thật sự không biết sống chết!”
“Ngũ sư huynh, trước tiên phế đi đan điền của tên này, sau đó từ từ hành hạ cậu ta, khiến cậu ta đau đớn mà chết!”
“Một con khỉ tới từ giới thế tục lại dám hống hách ở địa bàn của chúng tôi, thật sự là chán sống rồi.”
Võ giả ở bên cạnh Hà Đông Thành lũ lượt chỉ vào Dương Chấn mà quát, hận không thể bây giờ ra tay giết Dương Chấn.
Dương Chấn đứng tại chỗ, trên mặt không có chút sợ hãi nào, chỉ lạnh nhạt nhìn sang Hà Đông Thành.
Anh đã cảm nhận được Hà Đông Thành chính là người có thực lực mạnh nhất trong những người này.
Chỉ là thực lực của đối phương chỉ có Thiên Cảnh Tứ Phẩm hậu kỳ, anh căn bản không để vào trong mắt. Lúc này, Hà Đông Thành bỗng mở miệng nói: “Oắt con, quỳ xuống tự vẫn, tôi có thể cho cậu toàn thây!”
Dương Chấn khinh thường liếc nhìn đối phương, nói: “Bớt nói lời thừa thãi, người tôi đã phế, muốn ra tay thì cứ việc tới! Có điều tôi có lòng tốt nhắc nhở các người, tốt nhất cùng nhau ra tay, như vậy các người còn có thể kiên trì thêm một lúc.”
Lời này vừa dứt, mọi người đều phẫn nộ.
Sau khi Hà Đông Thành sững người sau giây lát, cũng hoàn hồn lại, lập tức vẻ mặt vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm Dương Chấn nói: “Oắt con, cậu rất ngông, ngông hơn nhiều so với những thiên kiêu võ đạo đỉnh tiêm mà tôi từng gặp, chỉ là không biết thực lực của cậu có thể chống đỡ cho sự ngông cuồng của cậu không?” Nói xong thì ông ta phân phó người ở bên cạnh: “Liễu Cường, cậu đi giết tên này!”
“Vâng, sư huynh!”
Anh ta vốn là võ giả Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong, bị một kích của Dương Chấn phế bỏ đan điền, do đó có thể thấy thực lực của Dương Chấn, ít nhất là ở Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất