Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ bạo phát từ trên người Dương Chấn, vẻ mặt Hà Đông Thành kinh ngạc, cỗ khí thế này vậy mà khiến ông ta cảm nhận được uy áp cực
lón.
Chuyện này sao có thể?
Thực lực của ông ta là Thiên Cảnh Tứ Phẩm hậu kỳ, nhìn khắp cả trung giới cổ võ, thiên phú võ đạo cũng là cực kỳ xuất chúng, cho dù không tính là đỉnh tiêm, nhưng cũng có thể xếp trong top 100 của thế hệ trẻ.
Một con kiến tới từ giới thế tục như Dương Chấn, tại sao có thể bạo phát khí thế mạnh như vậy?
Không chỉ là Hà Đông Thành, còn có những võ giả đi cùng với ông ta, tất cả đều đơ người.
“Đây mới là thực lực thật sự của cậu ta sao?”
“Khí thế thật mạnh, không yếu hơn Hà sư huynh.”
“Hà sư huynh đã ba mươi tám tuổi, nhưng tên oắt này chưa tới ba mươi tuổi nhỉ? Cậu ta sao có thể bạo phát ra khí thế mạnh như vậy?”
Các võ giả của Thiên Hải Tông đều có vẻ mặt sửng sốt.
Ánh mắt của Thiệu Nham nhìn chằm chằm Dương Chấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên này chỉ là đang ra vẻ, cậu ta nhất định là dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó mới bạo phát ra khí thế mạnh như vậy.”
Nói xong, anh ta lớn giọng nói với Hà Đông Thành: “Ngũ sư huynh, cậu ta chỉ là mượn thuốc khiến khí thế võ đạo mạnh lên gấp mấy lần, trên thực tế đều là rỗng, căn bản không chịu nổi một kích.
Hà Đông Thành không để ý Thiệu Nham, anh ta trực tiếp gánh chịu toàn bộ khí thế bạo phát từ trên người Dương Chấn, ông ta rất rõ, cỗ uy áp này không giống dựa vào thuốc để bùng phát.
Cũng không phải rỗng như Thiệu Nham nói, mà thật sự mạnh như vậy.
“Oắt con, cậu đã cho tôi bất ngờ lớn, chỉ là ở trước mặt thực lực tuyệt đối, mọi thủ đoạn ngoài lề đều là giả.”
Hà Đông Thành lạnh lùng nói.
Dương Chấn lười nói nhảm, trực tiếp nói: “Muốn ra tay thì ra tay, nói nhảm cái gì?”
“Nếu cậu đã muốn chết, vậy tôi cho cậu toại nguyện!”
Ánh mắt Hà Đông Thành chợt lạnh đi, một cỗ khí thế đáng sợ bạo phát từ trên người ông ta.
“Mạnh quá! Khí hế bạo phát từ trên người Hà sư huynh sắp tiếp cận tới Thiên Cảnh Tứ Phẩm đỉnh phong rồi nhỉ?”
“Với sức chiến đấu mạnh mẽ của Hà sư huynh, cho dù là cường giả Thiên Cảnh Tứ Phẩm đỉnh phong e cũng có thể giành chiến thắng, càng đừng nói là một con kiến tới từ giới thế tục.”
Các võ giả của Thiên Hải Tông sau khi cảm nhận được khí thế tản ra từ trên người Hà Đông Thành, đều rất kinh ngạc.
“Oắt con, tiếp chiêu!”
Hà Đông Thành quát to một tiếng, dưới chân khẽ động, lập tức lao về phía Dương Chấn.
Sắc mặt Lưu Khánh trắng bệch một trận, thầm nói: “Hà Đông Thành ơi Hà Đông Thành, không phải tôi không cứu anh, mà tôi đã nói với anh, thực lực của Dương Chấn rất mạnh, là bản thân anh không tin, đừng nói thực lực của anh chỉ là Thiên Cảnh Tứ Phẩm hậu kỳ, cho dù thực lực thật sự là Thiên Cảnh Tứ Phẩm đỉnh phong, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Dương Chấn.
Ở giới thế tục, ông ta tận mắt nhìn thấy Dương Chấn dựa vào sức một mình, đánh bại linh hồn của đại năng viễn cổ chiếm cứ cơ thể của Đỗ Ngọc Sơn, sức chiến đấu tương đương Thiên Cảnh Ngũ Phẩm sơ kỳ.
Vào lúc này, Hà Đông Thành đã lao tới, người còn chưa tới, một cỗ uy áp khủng bố đã tới, trực tiếp khóa chặt Dương Chấn.
"Bup!"
Một giây sau, một tiếng va chạm khủng khiếp vang lên, nắm đấm của Hà Đông Thành va chạm với nắm đấm của Dương Chấn.
“Ầm ầm ầm!”
Các đệ tử của Thiên Hải Tông đều ngây ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất