Bọn họ cho dù đã trốn ra xa, vẫn cảm nhận được một cỗ uy áp khủng bố, giống như muốn nghiền nát cơ thể của bọn họ.
Hà Đông Thành và Dương Chấn đứng tại chỗ, không ai lùi lại nửa bước.
“Đây là, ngang cơ sao?”
Có người kinh ngạc hỏi.
“Sao có thể là ngang cơ? Hà sư huynh là võ giả Thiên Cảnh Tứ Phẩm hậu kỳ, tên này vốn đã dùng thủ đoạn, chắc chắn là cố chống đỡ, bây giờ cậu ta cử động nhẹ thì sẽ lập tức ói máu.”
“Không sai, tên đó đang ra vẻ, cậu ta sao có thể là đối thủ của Hà sư huynh, tôi đoán cậu ta trong vòng một phút thì ói ra múa bay ngược ra.”
Các đệ tử của Thiên Hải Tông lũ lượt mở miệng, cho dù như vậy, bọn họ vẫn không chịu tin, Dương Chấn sẽ đánh bại Hà Đông Thành.
Điều bọn họ không biết là một cỗ lực lượng cuồng bạo, chảy theo cánh tay của Hà Đông Thành, lan ra toàn thân.
Hà Đông Thành chỉ cảm thấy cổ họng hơi ngọt, sắp không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn cố nhịn, không để mình phun ra.
Trong lòng ông ta đã vô cùng sốc.
“Chuyện này sao có thể? Một con kiến tới từ giới thế tục như cậu ta sao có thể có lực lượng mạnh như vậy? Cho dù là thể tu, cũng tuyệt đối không thể!”
“Giới thế tục là mảnh đất tệ tại trong tu luyện được công nhận, linh khí ít ỏi, cho dù tu luyện cả đời cũng không thể có lực lượng khủng khiếp như này.
“Cậu ta trẻ như vậy, chưa tới ba mươi tuổi, sao có thể là đối thủ của tôi? Dù là thiên kiêu võ đạo số một của trung giới cổ võ, cũng không thể trước ba mươi tuổi có lực lượng mạnh như này?”
Trong lòng Hà Đông Thành rít gầm điên cuồng, ông ta không thể chấp nhận sự thật mình không phải đối thủ của Dương Chấn.
Nắm đấm của hai người va chạm, nhưng ông ta vẫn có thể cảm nhận được cỗ lực lượng hủy diệt đó, đang đánh tàn cơ thể của ông ta.
"Phut!"
Ông ta cuối cùng cũng không khống chế được, bỗng phun ra một ngụm máu, giống như con diều đứt dây, cơ thể lăng không bay ra mười mấy mét, đập mạnh xuống đất.
“Cái gì?”
Nhìn thấy một màn này, tất cả sốc nặng!
Các đệ tử của Thiên Hải Tông đều như bị sét đánh, mặt mày ai nấy đều hết sức khó tin.
Nhìn Hà Đông Thành lăng không ói máu bay ra mười mấy mét, lại nhìn Dương Chấn đứng tại chỗ không lùi nửa bước, bọn họ đều sắp muốn điên rồi.
Hà Đông Thành vậy mà thua rồi!
Còn thua ở trong tay một con kiến tới từ giới thế tục.
Chuyện này sao có thể chư?
Với thực lực của Hà Đông Thành, ở trung giới cổ võ, trong số các võ giả trong khoảng 50 tuổi, hiếm có địch thủ, nhưng bây giờ, lại thua trong tay một con kiến tới từ giới thế tục.
Đúng, đây chính là suy nghĩ của bọn họ.
Cho dù Hà Đông Thành đã thua trong tay Dương Chấn, nhưng bọn họ vẫn cho rằng Dương Chấn là con kiến.
Trong số các đệ tử của Thiên Hải Tông ở đây, chỉ có sắc mặt Lưu Khánh như bình thường, giống như sớm đã dự liệu tới cảnh này.
Ngay cả linh hồn của đại năng viễn cổ chiếm cơ thể của cường giả đỉnh tiêm của hạ giới cổ võ cũng thua trong tay Dương Chấn, huống chi là Hà Đông Thành.
Mà Lưu Khánh cũng càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, thực lực của Dương Chấn chắc chắn là Thiên Cảnh Ngũ Phẩm.
“Khốn kiếp, cậu nói cái gì?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất