"Bup bup bup..."
Một giây sau, một cảnh tượng khiến tất cả mọi người sốc đã xảy ra, chỉ thấy mười mấy đệ tử của Thiên Hải Tông bị trọng thương, đồng loạt bay ngược ra.
“Cái gì?”
“Chuyện này sao có thể?”
Thiệu Nham và Hà Đông Thành trợn to mắt, vẻ mặt hết sức khó tin.
Thiệu Nham bị Dương Chấn phế đi đan điền, không có sức chiến đấu, mà Hà Đông Thành vừa mới bị Dương Chấn một kích đánh lui, trừ hai người này ra, còn có Liễu Cường bị Dương Chấn đánh ngất bằng một kích.
Trừ ba người bọn họ và Lưu Khánh sớm đã dự liệu được kết quả ra, các đệ tử khác của Thiên Hải Tông cùng ra tay, lúc này đều bị khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ trên người Dương Chấn đánh bay mấy mét.
Nhìn mười mấy võ giả nằm dưới đất, lấy Dương Chấn làm trung tâm, vết nứt lan ra bốn phương tám hướng, Hà Đông Thành và Thiệu Nham như bị sét đánh, ngây ra tại chỗ.
Cho dù Lưu Khánh sớm đã dự liệu được đệ tử của Thiên Hải Tông sẽ thua, lúc này cũng không thể che đậy sự sững sờ trong lòng.
Không ra tay, chỉ dựa vào khí thế bạo phát từ cơ thể thì đánh bay nhiều thiên tài võ đạo của Thiên Hải Tông, mấu chốt là những thiên tài của Thiên Hải Tông này còn lớn tuổi hơn Dương Chấn, thậm chí có người lớn hơn Dương Chấn mười mấy tuổi.
Nhưng kết quả, vẫn là Dương Chấn không tốn tí sức nào đã thắng rồi.
Phải biết, trong những võ giả đi cùng với Hà Đông Thành tới đây, về cơ bản đều là võ giả Thiên Cảnh Tam Phẩm, cho dù đặt ở hạ giới cổ võ, bất cứ ai cũng có thể trở thành tồn tại đỉnh tiêm.
Nhiều cường giả như vậy, ngay cả tư cách để Dương Chấn ra tay cũng không có, chỉ với khí thế giải phóng từ trên người anh đã đánh bay những người này rồi.
Dương Chấn đứng tại chỗ, không hề xê dịch nửa phân, tay chắp sau lưng, quần áo thổi phần phật, giống như vương giả trong thiên địa.
“Anh ta thật sự là võ giả tới từ giới thế tục sao?”
Cùng lúc đó, cách đó không xa, một cô gái trẻ có gương mặt xinh đẹp, mím đôi môi đỏ, vẻ mặt rất kinh ngạc.
Cô gái rất trẻ, cũng chỉ khoảng hai tám hai chín tuổi, nhưng cô ta đã là một võ giả Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ.
Ở Thiên Hải Tông, mọi người đều biết con trai độc nhất của tông chủ - Võ Dương Bình là thiên tài võ đạo số một, nhưng rất ít có ai biết, Võ Dương Bình đã tròn ba mươi hai tuổi, ở trước mặt cô gái này, thiên phú võ đạo chỉ là rác rưởi.
“Thanh Trúc, em thấy tên đó như thế nào?”
Lúc này, một người thanh niên đứng ở đằng sau cô gái, bỗng nhiên mở miệng nói.
Người đàn ông mặc đồ trắng, gương mặt rất điển trai, đứng ở đó, giống như trích tiên tới từ cửu thiên.
Trên người anh ta không có khí tức võ đạo, giống như một người bình thường, nhưng người từng gặp anh ta, cho dù không thể từ trên người anh ta cảm nhận được một chút khí tức võ đạo, cũng sẽ không cho rằng anh ta thật sự là người bình thường.
Người đàn ông tên Mạc Thanh Tu, nếu cái tên này đặt ở bên ngoài, nhất định có thể dọa mọi người.
Ở trung giới cổ võ, trong thế hệ trẻ, anh ta còn có một danh hiệu đầy bá khí, Bạch Y Sát Thần!
Anh ta mới ba mươi bảy tuổi thì thực lực đã tu luyện tới Thiên Cảnh Ngũ Phẩm sơ kỳ, ở trung giới cổ võ, có thể trước năm bốn mươi tuổi bước vào võ giả Thiên Cảnh Ngũ Phẩm thì đủ để được gọi là thiên tài võ đạo, mà anh ta hiện chỉ ba mươi bảy tuổi thì có thể tu luyện tới cảnh giới như này, nghĩ thôi cũng biết thiên phú võ đạo của anh ta mạnh cỡ nào.
“Rất mạnh!”
Cô gái tên Mạc Thanh Trúc, em gái ruột của Mạc Thanh Tu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất