Mạc Thanh Tu mặt mày nghiêm trọng, nhìn về phía Dương Chấn nói: “Có lẽ, sẽ mạnh hơn!”
Đồng tử Mạc Thanh Trúc co rút, trên gương mặt xinh đẹp đó tràn ngập sự khó tin.
“Anh, anh chắc không phải nói, cảnh giới võ đạo của anh ta đã đột phá tới Thiên Cảnh Ngũ Phẩm rồi chứ?”
Mạc Thanh Trúc không thể tưởng tượng, một võ giả trạc tuổi mình lại có thể tu luyện tới Thiên Cảnh Ngũ Phẩm.
Mạc Thanh Tu lắc đầu: “Anh không biết cậu ta đã đột phá tới Thiên Cảnh Ngũ Phẩm hay chưa, nhưng từ khí thế mạnh mẽ mà cậu ta vừa phóng thích, ngay cả chúng ta cách xa như vậy cũng khiến anh cảm nhận được uy áp.”
“Có thể khiến anh cảm nhận được uy áp, chỉ có một loại khả năng, đó chính là thực lực của đối phương rất mạnh, đã có tư cách trở thành đối thủ của anh rồi.”
Mạc Thanh Trúc có vẻ mặt khó tin: “Anh, liệu có khi nào anh cảm giác sai không? Anh ta chắc chưa tới ba mươi tuổi nhỉ? Sao có thể có thực lực của Thiên Cảnh Ngũ Phẩm? Nếu là vậy thật, cho dù là thiên tài võ đạo số một của trung giới cổ võ, ở trước mặt anh ta cũng ảm đạm kém sắc.
Mạc Thanh Tu nhìn sang em gái, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Thanh Trúc, em phải mãi mãi hiểu một đạo lý, người này giỏi thì có người giỏi hơn, núi này cao có núi khác cao hơn! Bất luận lúc nào, cũng đừng xem thường bất cứ ai.”
“Một thanh niên tới từ vùng đất tồi tàn thiếu hụt linh khí như giới thế tục, một kích có thể đánh bại Hà Đông Thành có thực lực Thiên Cảnh Tứ Phẩm hậu kỳ, thậm chí không ra tay, chỉ dựa vào khí thế võ đạo bạo phát trong nháy mắt ở trên người thì đánh bay mười mấy võ giả Thiên Cảnh Tam Phẩm.
“Người trẻ tuổi có thực lực như này, sao có thể đơn giản? Thực lực của người này bất phàm, nếu không chết, sau này chắc chắn có thể đứng vững trên đỉnh của giới cổ Võ!"
Mạc Thanh Trúc có vẻ mặt sửng sốt, cô ta vẫn là lần đầu từ trong miệng của Mạc Thanh Tu nghe thấy lời đánh giá cao như vậy.
Mạc Thanh Tu vốn có thiên phú võ đạo xuất chúng, lại có sức chiến đấu vượt cấp chém địch, nhìn khắp trung giới cổ võ, người trẻ tuổi có thể lọt vào mắt của anh ta, cũng không có mấy người.
Hiện nay lại đưa ra lời đánh giá cao như vậy đối với một thanh niên tới từ giới thế tục, cái anh ta nói không phải trung giới cổ võ, mà là giới cổ võ, cũng tức là nói, anh ta
cho rằng, trong tương lai, Dương Chấn có khả năng đứng vững ở đỉnh của thượng giới cổ võ.
“Chỉ là anh ta đã phế đan điền của Thiệu Nham, lại đánh bị thương võ giả của phe nhị trưởng lão, nhị trưởng lão e là sẽ không để yên, anh ta có thể sống rời khỏi Thiên Hải Tông hay không cũng là vấn đề.”
Mạc Thanh Trúc nhìn về phía Dương Chấn với vẻ mặt phức tạp, từ từ mở miệng nói.
Mạc Thanh Tu không lên tiếng, ánh mắt luôn nhìn Dương Chấn, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, Dương Chấn đứng tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn sang Hà Đông Thành nói: “Ông đã không bằng rác rưởi rồi, không ngờ các sư đệ của ông còn rác hơn ông, vậy các sư đệ của ông có phải là thứ ngay cả rác cũng không bằng hay không?”
“Đồ khốn, cậu muốn chết!”
Hà Đông Thành vô cùng phẫn nộ, vẻ mặt rất vặn vẹo.
Hai tay của ông ta siết lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Chấn, hận không thể lập tức ra tay, nhưng ông ta biết rõ, mình căn bản không phải đối thủ của Dương Chấn.
Vào lúc này, Lưu Khánh đi ra, nhìn sang Hà Đông Thành nói: “Hà sư huynh, cậu Vương là khách quý do sư phụ tôi mời tới, hy vọng Hà sư huynh có thể nể mặt của sư phụ tôi, bỏ qua chuyện này.”
Tuy ông ta bụng lòng xem Hà Đông Thành chịu thiệt, nhưng cũng không muốn làm to chuyện.
Nhưng vào lúc này, hai bóng người trẻ tuổi một nam một nữ đi tới.
“Mạc sư đệ!”
Khi tất cả mọi người đều hống hách kêu Mạc Thanh Tu ra tay với Dương Chấn, Mạc Thanh Tu bỗng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Một đám phế vật mắt chó xem thường người khác, rõ ràng là mình không bằng người ta, vậy mà còn mặt mũi nói người khác dùng âm mưu thủ đoạn?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất