Tuy ông ta rất bất mãn với điều này nhưng cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn Mạc Thanh Tu, sau đó ánh mắt dừng trên người của Dương Chấn.
Lúc này, Dương Chấn đang ngồi khoanh chân, cố gắng khôi phục thương thế.
"Hum?"
Nhị trưởng lão kinh ngạc phát hiện thương thể của Dương Chấn dường như đã khỏi, không chỉ như vậy, Dương Chấn của lúc này dường như tiến vào trạng thái ngộ đạo. “Cậu ta ở trong loại tình huống này, vậy mà còn có tâm tư tu luyện?”
Trong lòng nhị trưởng lão vô cùng sững sờ.
Khi nhìn sang Dương Chấn lần nữa, sự sững sờ trong ánh mắt của ông ta càng lúc càng đậm.
Nhất thời, ông ta bỗng có hơi hối hận khi đắc tội với Dương Chấn.
Thiên tài võ đạo tới từ giới thế tục này quả thật có chỗ hơn người, nhìn khắp cả cổ võ trung giới, e là không có ai có thể so bì.
Khí tức trên người Dương Chấn không ngừng trở nên mạnh hơn, có loại cảm giác sắp đột phá bất cứ lúc nào.
Trong mắt nhị trưởng lão xẹt qua một tia sát cơ, nếu đã đắc tội, vậy thì chỉ có thể dồn đối phương vào chỗ chết mới là lựa chọn tốt nhất.
Cảm nhận được sát ý tỏa ra từ trên người nhị trưởng lão, sắc mặt Mạc Thanh Tu nhăn lại, vội vàng chặn ở trước mặt Dương Chấn, lạnh lùng nhìn nhị trưởng lão nói: “Sao hả? Nhị trưởng lão là nhìn ra thiên phú võ đạo của cậu Dương cực kỳ bất phàm, vậy nên muốn giết cậu ta sao?”
“Hỗn láo!”
Nhị trưởng lão tức giận quát một tiếng.
Mạc Thanh Tu cho dù nhìn ra tâm tư của ông ta, cũng không nên nói ra ở trước mặt mọi người, đây là không chừa chút mặt mũi nào cho nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông như ông ta.
Mạc Thanh Tu cười lạnh một tiếng: “Muốn giết cậu Dương, có thể! Chỉ là nhị trưởng lão phải giết tôi trước!”
"Xoat!"
Một thanh trường kiếm trống rỗng xuất hiện ở trong tay Mạc Thanh Tu.
Các đệ tử của Thiên Hải Tông hoàn toàn đơ người.
Mạc Thanh Tu vậy mà vì người thanh niên mới vừa quen biết này mà muốn rút kiếm chĩa về nhị trưởng lão?
Trong mắt Mạc Thanh Trúc xuất hiện một tia lo lắng.
Tuy thực lực của Mạc Thanh Tu mạnh mẽ, được tông môn coi trọng, nhưng cũng không có tư cách khiêu khích nhị trưởng lão.
Anh ta làm như vậy, cho dù nhị trưởng lão thật sự giết anh ta, ở bên phía tông chủ cũng có thể nói qua được.
Nhị trưởng lão cũng tức tới run người, ông ta không ngờ Mạc Thanh Tu lại làm như vậy.
Dương Chấn của lúc này giống như ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài, vẫn ở trong trạng thái ngộ đạo của mình, mà khí tức võ đạo trên người anh cũng đang không ngưng tăng lên.
Chỉ là đệ tử bình thường không phát hiện, chỉ có nhị trưởng lão và Mạc Thanh Tu biết Dương Chấn đang trong thời khắc tu luyện mấu chốt nhất.
Trạng thái ngộ đạo, đối với bất cứ một võ giả nào mà nói, đều là trạng thái tư luyện tốt nhất có thể gặp chứ không thể cầu.
Một khi cảm ngộ được, đối với bản thân võ giả mà nói, có lợi ích vô cùng lớn.
Dương Chấn có thực lực của Thiên Cảnh Ngũ Phẩm hậu kỳ, nếu có thêm thu hoạch, vậy chẳng phải sẽ tương đương với võ giả Thiên Cảnh Lục Phẩm sơ kỳ hay sao?
Lúc này, trong lòng Mạc Thanh Tu thầm nghĩ.
Sát ý trong lòng nhị trưởng lão càng lớn, tên này không chết, sau này nhất định sẽ là kẻ địch lớn nhất của mình.
Lần đầu tiên ông ta nảy sinh sự sợ hãi đối với một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi.
“Mạc Thanh Tu, cậu dám cản tôi, đừng trách tôi không khách sáo với cậu!”
Ánh mắt của nhị trưởng lão chợt lạnh đi, trực tiếp lao lên, đồng thời tức giận quát Mạc Thanh Tu.
Cho dù như vậy, anh ta vẫn không thèm nghĩ ngợi mà chặn ở trước mặt Dương Chấn, ánh mắt nhìn chằm chằm nhị trưởng lão đi về phía mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất