Mạc Thanh Tu không có ý rời đi, tay cầm trường kiếm, nhìn chằm chằm nhị trưởng lão từng bước tới gần.
Các đệ tử của Thiên Hải Tông không dám thở mạnh, vẻ mặt căng thẳng nhìn Mạc Thanh Tu.
Nhìn sang đương sự Dương Chấn, vẫn ngồi khoanh chân, hoàn toàn tiến vào trạng thái tu luyện.
“Mạc Thanh Tu, cho cậu một cơ hội cuối cùng, hoặc là rời khỏi tầm mắt của tôi, hoặc là tôi đích thân ra tay, tới lúc đó nếu làm cậu bị thương, cho dù tông chủ truy hỏi, cũng là lỗi của cậu.”
Nhị trưởng lão lại mở miệng nói.
Tuy ông ta ngứa mắt Mạc Thanh Tu, nhưng cũng biết rõ địa vị của Mạc Thanh Tu ở trong lòng tông chủ rất cao, nếu làm Mạc Thanh Tu bị thương, tông chủ quả thật sẽ không vui.
Nhưng chỉ cần ông ta không giết Mạc Thanh Tu, hoặc là phế bỏ, tông chủ cũng sẽ không làm gì được ông ta.
Mạc Thanh Tu lạnh lùng nói: “Nhị trưởng lão, ngài đừng quá đáng quá, cậu Dương là khách quý do tam trưởng lão mời tới, cũng là bạn của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không giương mắt nhìn bạn của mình ở trong Thiên Hải Tông chịu sự đối xử bất công.”
“Hừ!”
Nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngu xuẩn! Tôi ngược lại muốn xem xem, chỉ dựa vào cậu, có thể bảo vệ được cậu ta không?”
Khi dứt lời, nhị trưởng lão đã tới trước mặt của Mạc Thanh Tu.
Mạc Thanh Tu lập tức sững sờ toát mồ hôi lạnh, còn chưa kịp phản kháng, nhị trưởng lão đã vỗ một chưởng về phía lồng ngực của anh ta.
"Bup!"
Mạc Thanh Tu phun ra một ngụm máu, cơ thể lăng không bay ra mười mấy mét.
“Anh!”
Sắc mặt Mạc Thanh Trúc thay đổi, vội vàng lao tới.
Mạc Thanh Tu giãy dụa từ dưới đất bò dậy, khẽ lắc đầu: “Anh không sao!”
Anh ta muốn lao qua nữa, nhưng tất cả đã muộn, không có sự bảo vệ của Mạc Thanh Tu, nhị trưởng lão đã đứng ở trước mặt Dương Chấn, trong ánh mắt tràn ngập sát ý lạnh lẽo.
“Oắt con, nếu cậu nguyện bái vào môn hạ của tôi, tôi có thể coi cậu là người thừa kế mà bồi dưỡng, đợi khi võ đạo của cậu bước vào Thiên Cảnh Lục Phẩm thì để cậu kế thừa vị trí trưởng lão của tôi.”
Khi mọi người đều cho rằng nhị trưởng lão sẽ ra tay với Dương Chấn, ông ta lại nói lời như này.
“Cái gì?”
“Nhị trưởng lão vậy mà muốn truyền vị trí trưởng lão cho tên oắt tới từ giới thế tục này ư?”
“Nhị trưởng lão không nên trực tiếp ra tay, giết tên này sao? Tại sao lại làm như vậy?”
Các đệ tử của Thiên Hải Tông nhất thời không thể chấp nhận.
Chân Hà Đông Thành loạng choạng, lảo đảo lùi lại mấy bước.
Ông ta chỉ là ngũ sư huynh bên phe nhị trưởng lão, căn bản chưa từng nghĩ tới việc kế thừa vị trí trưởng lão, bởi vì ông ta biết rõ, cho dù so kè, trên ông ta còn có bốn vị sư huynh, ông ta căn bản không có hy vọng.
Nhưng bây giờ, nhị trưởng lão lại ở trước mặt mọi người tỏ rõ, chỉ cần Dương Chấn bằng lòng, đợi khi cậu ta tu luyện tới Thiên Cảnh Lục Phẩm thì để cậu ta kế thừa vị trí trưởng lão.
Điều này đối với Hà Đông Thành mà nói giống như ăn phải ruồi, khiến ông ta cảm thấy kinh tởm.
Một võ giả thấp hèn tới từ giới thế tục có có tư cách gì để kế thừa vị trí trưởng lão của Thiên Hải Tông?
Anh ta rất rõ nhị trưởng lão đang đánh chủ ý gì, biểu hiện trước đó của Dương Chấn hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người, đặc biệt là Dương Chấn nắm giữ một thủ đoạn khôi phục thương thế trong thời gian ngắn, càng khiến người khác sững sờ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất