Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)

 

Đối phương cố ý nhắc tới sự bất hòa của nhà họ Ngô và Thiên Hải Tông, lại cố ý bày tỏ rõ mình đã đoán được thân phận của Dương Chấn, đây vốn là một loại uy hiếp. Nếu cậu không đồng ý theo tôi tới nhà họ Ngô, tôi sẽ phơi bày thân phận của cậu. 

Nghĩ tới đây, Dương Chấn mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, vậy tôi đi theo anh tới nhà họ Ngô một chuyến.” 

“Ha ha, được!” 

Ngô Tử Kính cười to, rõ ràng rất vui. 

Hai mươi phút sau, hai người đã tới trước một cái cổng to như hoàng cung. 

Mà bên trên chiếc cổng lớn có ba chữ “Phủ Thành Chử”. 

“Thiếu thành chủ!” 

Hai lính canh ở cửa sau khi nhìn thấy Ngô Tử Kính, vội vàng cung kính nói. 

Ngô Tử Kính khẽ gật đầu, cười nói: “Cậu Trần, mời vào trong. 

Trong lòng Dương Chấn thầm sửng sốt, không ngờ nhà họ Ngô lại là chủ nhân của phủ Thành Chủ, mà Ngô Tử Kính là thiếu thành chủ, rõ ràng ba của anh ta chính là thành chủ của thành Bạch Hổ. 

Ở trung giới cổ võ, có bốn thành một giới, bốn thành là chỉ thành Bạch Hổ, thành Thanh Long, thành Huyền Vũ, thành Chu Tước, lần lượt nằm ở bốn khu vực lớn Đông Tây Nam Bắc trong trung giới cổ võ. 

Trong bốn thành lớn, thành chủ là người đứng đầu. 

Chỉ là phủ Thành Chủ chỉ thuộc về thế lực chính phủ, không phải nói phủ Thành Chủ là mạnh nhất. 

Giống như thành Bạch Hổ, ngoài phủ Thành Chủ ra còn có Thiên Hải Tông và Hợp Hoan Tông cùng với một số thế lực khác. 

Mà ở thành Bạch Hổ, thế lực có thực lực mạnh nhất là Thiên Hải Tông, còn về nhà họ Ngô của phủ Thành Chủ, cũng chỉ có thể xếp thứ hai. 

Nhưng một khi giới chủ có lệnh, các đại thế lực trong thành đều buộc phải nghe theo lệnh của các phủ Thành Chủ. 

Mà một giới là chỉ khu vực trung tâm của trung giới cổ võ, cũng chính là phủ giới chủ. 

Ngô Tử Kính bỗng cười hỏi: “Cậu Trần, cậu cảm thấy phủ Thành Chủ của chúng tôi như nào?” 

Dương Chấn khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Rất hoành tráng! Dù là Thiên Hải Tông cũng còn lâu mới bằng.” 

Không phải anh vì để hừa theo Ngô Tử Kính mới nói như vậy, mà sự thật chính là như vậy. 

Tuy Thiên Hải Tông là thế lực mạnh nhất ở thành Bạch Hổ, nhưng suy cho cùng chỉ là một thế lực thuộc thành Bạch Hổ. 

Mà phủ Thành Chủ là trung tâm của thành Bạch Hổ, đương nhiên không phải là nơi mà Thiên Hải Tông có thể so bì. 

Ngô Tử Kính cười sảng khoái, sau đó nói đầy thâm ý: “Chỉ là không biết so với giới thế tục thì như nào?” 

Dương Chấn không trả lời. 

Anh đương nhiên biết rõ Ngô Tử Kính đang thăm dò, nhưng phủ Thành Chủ quả thật rất hoành tráng, cho dù là ở giới thế tục cũng là một kiến trúc cỗ tương đương với Cố Cung của nước nào đó. 

Trên đường đi, phàm là người nhìn thấy Ngô Tử Kính đều sẽ chủ động chào hỏi, trong đó có không ít một số cường giả Thiên Cảnh Lục Phẩm. 

Mười phút sau, Ngô Tử Kính dẫn Dương Chấn tới chính điện của phủ Thành Chủ. 

"Ba!" 

Ngô Tử Kính mặt mày cung kính hành lễ với người trung niên ngồi ở ghế chủ tọa. 

Người trung niên khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt dừng trên người Dương Chấn. 

Người trung niên mở miệng nói: “Tử Kính, người này là?” 

eyJpdiI6IjNBbTVmVmJJUzlvZjNcL0NkUWdTV3JBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkhvMDV3cVk3c0lQZmtKUDdpSGQwbmY5bUQyOTNEWGNXMEtvTU9Pc3cwNHVuMmJ6dXFWb2MrNE05TnlESVlXWXJJMm5hSU9aeG9NcU84YWdsUmp1ZDIrSlM0YnRMMURrVkRYc25kMjdEdFBnN01MN3VLeFgzbXljOHpFWTVFclYzczRiZ0psQUd4K2JCaUNNR1dCa2h4QmJlbEVcLzNQSlh1MFYrMVZqS3FxTERNTk5NZ0pheG5FWUJPbUxiRXhJdTFrakxVMG9ETVo2K1RRTG1RNE54bHlCVU8zNllSaVdaUXNWS3dWWjdTbU5CcTQ0SnVGNHNJWXNVeVpwTUVjQmJlUzZGMlVuV2ZobHBoVjJ1aXpIdUd1NVhqXC9QVVBYS3k1TjJ4aFFIRkdJaXJyRkh2WEdMXC90OTNodUN4OE1abEtoaXF4VzFhSFIwTUVrWUJJaGhBWWk0UVppcUtoT0lpbVVuRzNEcnpQNmU5QlpPVUgxTktsRVwvbTlDYTg4ZDJ0RjV6V3Fwd2d2MmJCTXZ0WU1xV3BSdmhpcWIyM3QrSXB6R1wvYmNVYTBhM1NuaGR2R2U1XC9ZR20zTVRjQzVKamlhZUJDc3N3clptMVhzbEdxQU05OUZpVUw2NHBDS0k4NUFTMlhUR203SUxrZEZPSE53S3ZOK0EwRmgxNlZpZyt4bldRIiwibWFjIjoiMmNlMDQwNDU2MTI3MGRiMDQyY2E0NWU4NTZiYmI1YTkzMGI4Njg1NjhjYTk5NWYzM2YyNDRlZWFkMTU5MGUwOCJ9
eyJpdiI6Ilh4WWluWGRxVHZaUGxaYnZUZmJxWkE9PSIsInZhbHVlIjoiWW5Pczd3YkJYaDA2RHhPeFhaK1NaZ2xSSFJjYXJQa1MrbU1aXC9va0pRZ3lpMm5zRFp5bW5rcVlCNU9MT2pcL00wTWVcL1hiMjNUeG5wcVJYTGprMHl3M05oWnU3MmttOWQ5QmM1d045Z0F5djlRTVVRNWpkNG9tMlJ2cE40cTNPd2grRTJ4SnZHS2tPeEVqT0NUMlRSSmo0RzhTZTlUeElxaVI5N2ZMd2xxTGtYZytOWkpWSlwvV1wvT2NRVDRFQU1uaWl6NklnbDJQM1Y3M2pXbHo2dlc3SFpMOVNyRmdSUjM4cVlTRGl6S0VsT2poXC9YS1FjbkFVemp1YVZzeEpjVTFKZHo0akdVeFI1TUhkSjNZa05HbGQrZ29LRU8zVG55MlhsYXg2N1pkeExWajJrV0ZtU0VSaU80VjdoR24rdlR6UGNYb09BRE1uMHpSN2tYQ3lPeVF2MmpNcVdpNVNSTEs2S0thM2pUTlo4cWpid2t6NDVhUkZrZTg3R2FVSEQ2MllqIiwibWFjIjoiYzljMmMwYmI3NzZmYTA3NzhiOTYzNzg5MDVhZmEyNTRjNDYxZGY2MDRmYWNiNjcwMTJiYjc1Mjk3ZWRiZjVjMSJ9

Đôi mắt sắc bén của Ngô Hùng Bá quét qua trên người của Dương Chấn, lúc này Dương Chấn có loại cảm giác không đứng vững ở trước mặt đối phương.

Ads
';
Advertisement