Cảm nhận được sự nồng nhiệt trong mắt Vũ Xương, Dương Chấn cau mày nhìn sang.
Quả nhiên, chỉ thấy trong mắt Vũ Xương tràn đầy tham lam, hai mắt nhìn chằm chằm kiếm Thiên Tử trong tay anh.
Dương Chấn thầm nói một tiếng không tốt trong lòng, bị loại cấp bậc cường giả đứng đầu như Vũ Xương để mắt tới cũng không là một chuyện tốt.
Nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh lại, Vũ Xương từ sớm đã nhìn chằm chập anh, thậm chí muốn anh chết, coi như bây giờ nhìn trúng kiếm Thiên Tử, cũng không có gì đáng lo.
"Vũ Xương, màn kịch này có thể kết thúc rồi!"
Ngay tại lúc này, Ngô Hùng Bá bỗng nhiên mở miệng nói.
Vũ Xương cười lạnh một tiếng: "Kết thúc? Có thể, chỉ cần ông giao tên nhóc kia cho tôi, bây giờ tôi liền mang người của Thiên Hải Tông rời đi."
Nếu như có thể lấy được kiếm Thiên Tử, coi như tạm thời buông tha ân oán với phủ Thành Chủ, thì cũng được thôi?
Vũ Xương đã ở nửa bước Thiên Cảnh Thất Phẩm sơ kỳ rất nhiều năm, một mực đang đợi một thời cơ, hôm nay, ông ta cảm nhận được thời cơ này từ trên kiếm Thiên Tử.
Nếu như có thể lấy được kiếm Thiên Tử, ông ta có nắm chắc sáu mươi phần trăm, ở trong ba tháng thành công bước vào Thiên Cảnh Thất Phẩm.
Có thể đi vào thượng giới cổ võ tu hành, đây là giấc mộng ông ta muốn.
Đến nay kết giới giữa trung giới cổ võ và giới thế tục đã bắt đầu tan vỡ, không được bao lâu thì sẽ hoàn toàn dung nhập vào giới thế tục.
Đến lúc đó, linh khí thế giới mới tiếp xúc với linh khí trung giới cổ võ, nồng độ sẽ chợt giảm xuống, khi đó còn muốn đột phá càng khó hơn.
Ngô Hùng Bá sao không hiểu tâm tư Vũ Xương? ông ta cười lạnh một tiếng: "Dương Chấn là khách quý của tôi, muốn tôi giao cậu ta cho ông, không thể nào!"
Vũ Xương cả giận nói: "Ngô Hùng Bá, ông thật sự muốn quyết sống chết một trận cùng Thiên Hải Tông sao?"
Ngô Hùng Bá lạnh giọng nói: "Không phải tôi, mà là ông hùng hổ dọa người muốn cùng tôi không chết không thôi! Hôm nay tôi để lời ở chỗ này, muốn mang Dương
Chấn đi từ phủ Thành Chủ, không thể nào, trừ phi đạp qua xác tôi!"
Theo tiếng ông ta nói xong, một khí thế cuồng bạo bùng nổ từ trong cơ thể ông ta.
Chỗ sâu trong con ngươi Vũ Xương tràn đầy sự ngưng trọng trước đó chưa từng có.
Ông ta không ngờ tới, Ngô Hùng Bá vì một Dương Chấn, lại thật sự muốn không chết không thôi cùng ông ta.
Mới vừa rồi, ông ta cùng Ngô Hùng Bá đã đại chiến trên trăm hiệp, cũng đã thăm dò lẫn nhau, có thể nói thực lực hai người không phân cao thấp.
Thật sự sống chết đến cùng, ai sống ai chết đều không biết.
Vũ Xương mặc dù muốn Thiên Hải Tông thay thế địa vị phủ Thành Chủ ở thành Bạch Hổ, nhưng cũng tự biết mình, hai thế lực lớn một khi bùng nổ sống chết, cuối cùng chỉ có thể hai bên đều bị thương
Trước mắt, vẫn chưa tới thời điểm sống chết.
Ngắn ngủi suy tư xong, Vũ Xương nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá nói: "Ông với tôi tái chiến không có bất kỳ ý nghĩa gì, không bằng chúng ta đổi một phương thức, kết thúc chuyện ngày hôm nay?"
Ngô Hùng Bá cau mày, nhưng vẫn nói: "Ông nói!"
Vũ Xương nói: "Dương Chấn thể hiện ra sức chiến đấu mạnh bao nhiêu, chúng ta đều thấy rồi, có thể nói thực lực cậu ta không yếu chút nào so với mấy vị trưởng lão Thiên Hải Tông tôi."
Ngô Hùng Bá nhíu mày thật sâu, mặc dù đối phương vẫn chưa nói hết, nhưng ông ta mơ hồ cảm giác được cái gì.
Vũ Xương tiếp tục nói: "Để cho Dương Chấn đánh một trận cùng Tứ trưởng lão Lê Nguyên Thanh Thiên Hải Tông tôi, nếu như Lê Nguyên Thanh thắng, ông liền giao Dương Chấn cho tôi, như thế nào?"
Ngô Hùng Bá cười lạnh một tiếng: "Vũ Xương, ông còn cần mặt mũi gì không? Dương Chấn mới bao nhiêu tuổi, Lê Nguyên Thanh đã tuổi gì rồi? ông để cho bọn họ đánh một trận định thắng thua?"
Trong mắt Vũ Xương lóe lên một tia sáng lạnh, con của ông ta như thế nào, ông ta hiểu rõ hơn ai hết, cùng lứa tuổi, có lẽ cũng coi là thiên tài võ đạo, nhưng là so cùng Dương Chấn, chính là rác rưởi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất