Phải biết, sức chiến đấu Dương Chấn thể hiện ra, vượt xa người cùng lứa tuổi, đã đạt đến mức độ như cường giả đứng đầu với ông ta.
Vũ Xương nói: "Ngô Hùng Bá, ông nói như vậy liền không có gì hay ho, sức chiến đấu của Dương Chấn mạnh bao nhiêu là quá rõ ràng, để cho bạn cùng lứa tuổi đánh một trận cùng cậu ta, há chẳng phải là đi chịu chết?"
Ngô Hùng Bá cười nhạt: "Ông thì ra cũng tự biết mình, biết con trai ông phế vật, không phải đối thủ của Dương Chấn.
"Dù sao tôi để lời ở chỗ này, muốn mang Dương Chấn đi, trừ phi tôi chết!"
Nhìn Ngô Hùng Bá vì Dương Chấn làm được đến trình độ này, mỗi một người ở đây đều khiếp sợ không thôi.
Ngay cả Dương Chấn đều hết sức bất ngờ, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Mặc dù biết Ngô Hùng Bá che chở anh như vậy, cũng vì có lợi, nhưng không quá đáng giống như những người khác, hoàn toàn cho anh sự tôn trọng và tự do.
Dương Chấn cũng biết, chuyện ngày hôm nay, muốn tốt đẹp sợ là không thể nào.
Nghĩ tới đây, anh bỗng nhiên mở miệng nói: "Võ tông chủ, lời ngài mới nói, có thật không ?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều là mặt đầy khiếp sợ nhìn về phía Dương Chấn.
Vũ Xương chợt co con ngươi lại, nhìn chằm chằm Dương Chấn nói: "Tôi đường đường tông chủ Thiên Hải Tông, chẳng lẽ sẽ lừa gạt cậu ở trước mặt nhiều người như vậy sao?"
"Chỉ cần cậu dám đánh một trận với Tứ trưởng lão Lê Nguyên Thanh Thiên Hải Tông tôi, nếu như cậu thắng, tôi lập tức mang người Thiên Hải Tông rời đi, sau này tuyệt không tìm cậu làm phiền cậu."
Dương Chấn lại hỏi: "Thắng bại trong lời Võ tông chủ, là như thế nào?"
Vũ Xương nói: "Chỉ cần cậu có thể chém chết Lê Nguyên Thanh, coi như cậu thắng! Chỉ là cậu yên tâm, tôi sẽ không để cho Lê Nguyên Thanh giết cậu, chỉ cần cậu
không còn sức tái chiến, coi như cậu thua, như thế nào?"
Dương Chấn lớn tiếng nói: " Được, tôi đáp ứng!"
Thấy anh đáp ứng, Ngô Hùng Bá chợt thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: "Dương Chấn, cậu không nên xúc động, Lê Nguyên Thanh là cường giả sánh bằng Thiên Cảnh sơ kì nửa bước thất phẩm, ở trong chiến đấu mới vừa rồi, ông ta còn không có dùng ra thực lực trăm phần trăm."
Vũ Xương vội vàng nói: "Ngô Hùng Bá, Dương Chấn đã đáp ứng, ông chớ xen vào việc của người khác."
"Ông..."
Ngô Hùng Bá giận không kềm được, nhưng không biết nói gì phản bác.
Dù sao cũng là Dương Chấn tự mình đáp ứng.
Ngô Hùng Bá cũng biết không có cách nào thay đổi, vì vậy nói với Dương Chấn: "Dương Chấn, cẩn thận!"
Dương Chấn gật đầu: "Ngô thành chủ yên tâm!"
Ngô Hùng Bá gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Vũ Xương nhếch miệng thành một đường cong, chỉ cần Dương Chấn đáp ứng là được, ông ta rất rõ Lê Nguyên Thanh mạnh đến đâu, Dương Chấn chỉ bằng với một chuôi linh khí thì căn bản không thể chém chết Lê Nguyên Thanh.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt tụ ở trên người Dương Chấn và Lê Nguyên Thanh.
Trong trận doanh Thiên Hải Tông, chỗ sâu trong mắt Tiểu Thanh Vân tràn đầy vẻ ngưng trọng, không có ai chú ý tới, trong mắt ông ta còn có mấy phần đầy vẻ lo âu.
Dương Chấn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lê Nguyên Thanh đối diện, lạnh giọng nói: "Tôi ngược lại là muốn nhìn một chút, mất đi linh khí, ông còn có thể phát huy ra mấy phần thực lực."
Trong đôi mắt Lê Nguyên Thanh toát ra ý lạnh rùng mình, mặt đầy dữ tợn nói: "Nhóc ranh, cậu có phải cảm thấy làm gãy linh khí của tôi thì cũng đã nắm chắc phần thắng?"
Theo tiếng ông ta nói xong, một khí thế kinh khủng, bùng nổ từ trong cơ thể ông ta.
Chỉ thấy trên cánh tay phải ông ta bị một dòng sát khí đáng sợ quấn lấy.
Ngô Hùng Bá cảm nhận được trên cánh tay phải Lê Nguyên Thanh đột nhiên tản mát ra khí thế cường đại, sắc mặt thay đổi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất