Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)

 

"Hai đại trưởng lão Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong Thiên Hải Tông liên thủ, Dương Chấn dù mạnh hơn cũng phải bị trấn áp!" 

Tiêu Thanh Vân xuất hiện trực tiếp để không khí hiện trường đạt đến cao trào. 

Lê Nguyên Thanh thấy ông ta đi ra, lập tức vui mừng lớn tiếng nói: "Tam trưởng lão, ông và tôi liên thủ chém giết kẻ này!" 

Nhưng mà Tiêu Thanh Vân không có ý ra tay, mà là trực tiếp ngồi xếp bằng, sau đó lấy ra một cái mõ gõ. 

"Keng keng keng ~" 

Thanh âm gõ mõ truyền ra vô cùng thanh thủy, mà Tiêu Thanh Vân vừa gõ mõ, vừa lẩm bẩm trong miệng, giống như đang đọc kinh phật. 

"Đây là. . . . . ." 

Thấy cảnh này, tất cả mọi người sợ ngây người, ngay cả Võ Xương, khuôn mặt cũng tràn đầy kinh ngạc. 

Thân là tông chủ Thiên Hải Tông, đều nằm lòng đối với tình hình tất cả mọi người trong tông môn, ông ta lại chưa từng thấy dáng vẻ Tiêu Thanh Vân gõ mõ bao giờ. Có người không nhịn được mở miệng hỏi: "Ông ta đang làm gì?" 

"Sao cảm thấy có điểm là lạ? Tiêu Thanh Vân đang gõ mõ? Ông ta chẳng lẽ lại còn là một kẻ phật tu?" 

"Bên trong giới cổ võ từ khi nào có phật tu?" 

Tất cả mọi người sợ ngây người, rất nhiều người tràn ngập tò mò đối với hành vi của Tiêu Thanh Vân. 

Bọn họ nghĩ mãi mà không rõ Tiêu Thanh Vân muốn làm gì. 

"Tam trưởng lão, ông đang làm cái gì? Nhanh liên thủ với tôi giết kẻ này đi!" 

Thấy Tiêu Thanh Vân vậy mà không tới giúp mình, Lê Nguyên Thanh lập tức vội vã rống lớn. 

Ông ta có cảm giác, Dương Chấn đã không thể khống chế triệt để, tùy lúc đều có khả năng ra tay giết ông ta. 

Một khi Dương Chấn ra tay, ông ta liền chết chắc. 

Nhưng mà đối với sự xin giúp đỡ của ông ta, Tiêu Thanh Vân thờ ơ, tựa như thật sự chỉ là một cao tăng đắc đạo đang gõ mõ tụng kinh. "Mau nhìn! Ma uy trên người Dương Chấn đang yếu bớt!" 

Có người bỗng nhiên kinh hô một tiếng. 

Đám người lúc này mới phát hiện, ma uy quanh Dương Chấn đang biến mất, mà quanh thân anh, tựa hồ còn có một vầng ánh sáng vàng. 

"Là Tiêu Thanh Vân!" 

Lại có người hoảng sợ nói: "Tôi biết rồi, thứ Tiêu Thanh Vân đọc là Trấn Ma Kinh Phật Môn! Có thể trấn áp ma khí bên trong người ma tu!" 

Lời này vừa nói ra, đám người hiểu ra nhao nhao nhìn hướng phía Tiêu Thanh Vân. 

Quả là thế, khi Tiêu Thanh Vân gõ mõ, đọc phật kinh, một luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt, đang không ngừng hội tụ hướng phía quanh thân Dương Chấn. Nói cách khác, một vòng phật quang màu vàng kia chính là do Tiêu Thanh Vân tạo thành. 

Sắc mặt Võ Xương có chút khó coi, cũng không nói cái gì, chỉ là ngưng trọng nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Vân. 

Ông ta tự nhiên cũng nhìn ra một chút mánh khóe, Tiêu Thanh Vân đang sử dụng Trấn Ma Kinh Phật Môn áp chế ma khí trong người Dương Chấn. 

Việc Tiêu Thanh Vân làm sao biết công pháp Phật Môn không phải trọng điểm, trọng điểm là, ông ta tại sao phải trấn áp ma khí giúp Dương Chấn? 

Lúc này mặc dù Dương Chấn dùng ma công vây lấy Lê Nguyên Thanh, nhưng anh rõ ràng không có cách nào khống chế cỗ ma khí này, một khi ma khí triệt để mất khống chế, Dương Chấn dù có thể giết được Lê Nguyên Thanh, cũng sẽ triệt để biến thành một ma đầu mất lý trí. 

Đến lúc đó, Dương Chấn liền thật sự biến thành ma đầu người người kêu đánh, dù là Ngô Hùng Bá cũng không dám che chở Dương Chấn nữa. 

Mà Dương Chấn Đang bị ma khí ăn mòn lý trí, bên trong con ngươi đen nhánh bỗng nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng vàng, anh cảm thấy lý trí của mình dần dần đạt được khống chế, ma khí trong người cũng đang không ngừng biến mất. 

Khi ma khí không ngừng biến mất, anh cảm giác thực lực của mình cũng đang không ngừng yếu bớt. 

Lấy tu vi vốn có của anh, muốn chém giết Lê Nguyên Thanh, căn bản không có bất cứ hi vọng nào, huống chi còn có Võ Xương mạnh hơn đang nhìn chằm chằm. 

Nghĩ tới đây, trong mắt của anh hiện lên một tia sát ý mãnh liệt. 

Tựa hồ cảm nhận được sát ý từ Dương Chấn, Lê Nguyên Thanh lập tức biến đổi sắc mặt, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ hét lớn: "Tông chủ, cứu tôi!" 

Nhưng ông ta vừa nói xong trong nháy mắt, một cái tay khác của Dương Chấn ngưng chưởng, bỗng nhiên hung hăng rơi xuống hướng phía lồng ngực Lê Nguyên Thanh. 

eyJpdiI6Imk1aUNxZlkzVER0TDNidEpKbkxrMmc9PSIsInZhbHVlIjoib21KUDMyTGRWVUo2eGZLT0ZIQkhkb1VIZ1pQb3FjSzIra1IwXC8yaDJ5cUg5ak42XC95Vmx4UW5zRURwM3FBaEFnbHA3b0UxWXA4V2hibjU2UUY1K2xaXC9SemxHeHVBaUdmeXJjNDJhY3JONk09IiwibWFjIjoiMDAxNzUwMDE2NGFiNmRmOWYxYTgyMGUzZTg1ZGZlY2QwMjhmYWI3YmU1NDI4ODI3YTdmNWU5OGQ5MTdiNDM1ZiJ9
eyJpdiI6InJhUXluUnV6eVpFcWRxdFFUZXhIT1E9PSIsInZhbHVlIjoiY3Y0ZFJTMk1RbmU1Ylwva1Jka3hXZDB1XC9vZWNBbWs4czlCcld0MGZoT2Y3OG9MTnpnU0JcL004S3lwXC9jbVNxNExYU2V4ZStrXC9jSFRPRjcwcEJoQTZcLzNlYXhBb2Y3NUJaXC9JRUtCU0k1bnFHbmFtTDIyRm9nSW1YNHoxOGtVNnpBdHRyYTl6dzNwSWFLZmd2c3doWDdZSHlaYUlKK2g0ZmVcL29GVVlSbE1OMWtnRXV5bXZJWHdCQytLa2ZmWUdibUpWRHlqQjdLS3h2MElyZWFFeW9aV214VlJxQmljWVwvTjdWMjV0ckFDUUVhQnliempMaEN1Yk5YNWZJbGJ1NTFMSSIsIm1hYyI6IjliNTk4ZTRkOTg5NjU1Mzc0MGJiMTVjODE5MDE5YjQ5ZDUzOTg1ZTIyZWRlMzJhYjNhZDdlZTI1MzExYjc1NTgifQ==

Mà một cái tay khác của Dương Chấn còn đang nắm chặt một cánh tay cụt của Lê Nguyên Thanh.

Ads
';
Advertisement