Phía dưới Phủ Thành Chủ, một đám cường giả Thành Bạch Hổ đều đang mở to hai mắt mà nhìn.
Sức chiến đấu mà Dương Chấn bày ra hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Anh có thể chiến đấu cùng Tứ trưởng lão Thiên Hải Tông đã vô cùng khiến cho người ta kinh động, không ngờ đến bây giờ lại còn có thể áp chế Lê Nguyên Thanh.
"Ranh con, thả tay ra!"
Khuôn mặt Lê Nguyên Thanh tràn đầy vẻ hoảng sợ, trên cánh tay Dương Chấn truyền đến sức mạnh mạnh mẽ để trong lòng ông ta tràn đầy nỗi sợ hãi.
"Ai có thể nói cho tôi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Sao Tứ trưởng lão Thiên Hải Tông lại nói thả tay ra?"
Trong Thành Bạch Hổ, có một vài võ giả có tu vi hơi thấp còn không rõ chuyện gì đang xảy ra, không nhịn được mở miệng hỏi.
Một cường giả Thiên Cảnh Lục Phẩm hậu kỳ đứng ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn về phía không trung, đầy mặt ngưng trọng nói: "Bởi vì Dương Chấn của lúc này, sức chiến đấu đã vượt qua cả Lê Nguyên Thanh."
"Sao có thể? Lê Nguyên Thanh là Tứ trưởng lão Thiên Hải Tông, có thực lực Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong, Dương Chấn chỉ là một người trẻ chưa đầy ba mươi tuổi, làm sao có thể là đối thủ của Lê Nguyên Thanh?"
"Sự thật chính là như thế! Không thì Lê Nguyên Thanh tại sao lại bảo Dương Chấn thả tay ra?"
"Đây đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là Dương Chấn là một ma tu, cậu ta sắp xong đời rồi, sau khi thành chủ Ngô Hùng Bá biết thân phận ma tu của cậu ta, chắc chắn sẽ không bảo đảm cho cậu ta nữa."
Đám người nghị luận ầm ĩ, cơ hồ tất cả mọi người cho rằng Dương Chấn đã xong đời.
Thân phận ma tu vốn là thân phận đặc thù mà người người kêu đánh ở bên trong giới cổ võ, huống chi Ngô Hùng Bá vẫn là người đứng đầu một thành, nếu như biết thân phận Dương Chấn còn một lòng bảo đảm cho Dương Chấn, thì khiến cho người bên trong giới cổ võ xem ông ta thế nào?
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên thân Dương Chấn.
Mái tóc dài màu tím của anh theo gió tung bay, toàn thân cuồn cuộn ma uy, tựa như một đại ma đầu đến từ Ma Uyên.
Khuôn mặt Võ Xương nghiêm túc đến tột đỉnh, thân là một trong mấy vị đại lão đứng trên đỉnh trong giới cổ võ, ông ta tự nhiên có thể cảm giác được rõ, lúc này từ trên người Dương Chấn bộc lộ ra khí thế mạnh mẽ đến mức nào.
Có thể nói là không yếu hơn so với cấp bậc cường giả như ông ta.
Ngô Hùng Bá đứng ở một bên, khuôn mặt cũng tràn đầy sự ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Thân là thành chủ Thành Bạch Hổ, ông ta vô cùng rõ, một ma tu xuất hiện sẽ tạo thành bao nhiêu oanh động ở bên trong giới cổ võ.
Nếu như lúc trước, ông ta không mảy may do dự bảo đảm cho Dương Chấn, nhưng là bây giờ ông ta đã do dự.
Biết rõ Dương Chấn có thân phận ma tu, nếu như còn muốn giúp, đó chính là đứng ở mặt đối lập với toàn bộ võ giả bên trong giới cổ võ.
"Ngô Hùng Bá, đây chính là người ông dù muốn chết cũng phải bảo đảm cho?"
Võ Xương bỗng nhiên nhìn về phía Ngô Hùng Bá, nhếch miệng trêu tức, giễu cợt nói: "Tôi thật ra rất muốn biết, bây giờ ông còn muốn bảo đảm cho cậu ta sao?"
Ngô Hùng Bá không nói gì, chỉ là sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Dương Chấn.
Lúc này, bên trong hai mắt Dương Chấn đen kịt một màu, trên mặt có vẻ thống khổ, tay của anh giống như là răng hổ vững vàng kìm lấy cổ tay Lê Nguyên Thanh.
Ma khí trong cơ thể anh không ngừng tuôn ra, theo đó tăng vọt sát ý, khiến anh có loại xúc động muốn hủy diệt hết thảy trước mắt.
Anh rõ vô cùng, một khi anh giết Lê Nguyên Thanh trước mắt, ma khí sợ là sẽ triệt để ăn mòn ý chí của anh, khiến anh mất khống chế triệt để.
Chính vì vậy cho nên anh mới chậm chạp không giết Lê Nguyên Thanh.
"Bành bành bành!"
Một cái tay khác của Lê Nguyên Thanh vo thành đấm, không ngừng công kích vào lồng ngực Dương Chấn, đồng thời giận dữ hét: "Buông tay! Buông tay cho tôi!"
Nhưng mà một quyền có thể đánh nát một ngọn núi của ông ta, khi đánh vào lồng ngực Dương Chấn lại giống như là đánh vào bên trên tấm thép, không cách nào tạo
thành tổn thương chút nào đối với Dương Chấn.
"Dương Chấn!"
"Ông ta cũng muốn ra tay sao?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất