Bởi vì ở trung giới cổ võ, ma tu chính là tồn tại mà người người kêu đánh.
Những thế lực đứng đầu tự xưng là danh môn chánh phái, đều cho rằng ma tu không nên tồn tại ở trên đời này.
Bọn họ cho là ma tu sẽ làm loạn trung giới cổ võ, đánh vỡ thăng bằng bây giờ.
Cũng không cảm thấy phải danh môn chánh phái bọn họ còn xấu xa hơn nhiều. "Dương Chấn thế nào lại là ma tu?"
Ngô Tử Kính đầy mặt đều là không tưởng tượng nổi nhìn về phía Dương Chấn.
Lúc này Dương Chấn, cả người ma uy cuồn cuộn, một mảnh đen nhánh trong đôi mắt, đầy mặt đều là vẻ dữ tợn.
Mà Lê Nguyên Thanh bị anh nắm quả đấm, lúc này đầy mặt đều là chấn động và sợ hãi.
"Khốn kiếp, buông tay!"
Ông ta định rút tay về, nhưng phát hiện căn bản không cách nào tránh thoát.
Tay Dương Chấn giống như cái kiềm đang kẹp chặt ông ta không cách nào tránh thoát nửa phân.
Điều này cũng làm cho trong lòng ông ta tràn đầy sợ hãi.
Vừa mới Dương Chấn bị mình đánh gãy hai cánh tay, làm sao sẽ bỗng nhiên bộc phát ra sức mạnh kinh khủng như vậy?
Sức mạnh này, sợ là ngay cả Vũ Xương cùng Ngô Hùng Bá cũng chưa chắc có thể có thể so với?
Lê Nguyên Thanh vô cùng rõ, nếu như ông ta không cách nào tránh thoát, một khi Dương Chấn phản công, ông ta sẽ bại rất thảm. Võ Xương lúc này lớn tiếng nói: "Lê Nguyên Thanh, giết cậu ta cho tôi!"
"Tứ trưởng lão, giết cậu ta!"
"Tứ trưởng lão, giết cậu ta!"
Trong lúc nhất thời, mỗi một cường giả Thiên Hải Tông ở hiện trường cũng rống to lên.
Ngay cả cường giả thành Bạch Hổ, tất cả đều là mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm Dương Chấn, hận không thể tự tay chấm dứt anh.
Đây chính là địa vị ma tu ở trung giới cổ võ.
Chính là bởi vì vậy, trung giới cổ võ mới không có bao nhiêu ma tu, mặc dù có, cũng đã sớm ẩn giấu sợ bị phát hiện.
Nếu như không phải vì có Ngô Hùng Bá, những cường giả thành Bạch Hổ này cũng sẽ kêu gào theo các cường giả Thiên Hải Tông.
Nhưng mà Lê Nguyên Thanh bị Dương Chấn nắm quả đấm, cũng sắp khóc, ông ta đã dùng hết toàn lực cũng không thể thoát khỏi tay Dương Chấn, để ông ta giết Dương Chấn, căn bản không giết được!
Ông ta không phải người ngu, trước có trăm phần trăm cầm chắc giết được Dương Chấn nên mới ra tay, nhưng là bây giờ ngay cả tránh thoát trói buộc từ Dương Chấn cũng không làm được, lại nói chi là giết Dương Chấn?
Ông ta bây giờ chỉ muốn vội vàng tránh thoát Dương Chấn, sau đó lẫn tránh xa xa, ai muốn giết Dương Chấn, ai tự mình tới.
Nhưng mà Dương Chấn giống như là không nghe thấy lời Lê Nguyên Thanh, tay phải nắm chặt tay Lê Nguyên Thanh, một dòng khí tức bạo ngược tràn đầy toàn thân
anh.
Giống như là có một Dương Chấn cuồng bạo khác muốn nắm trong tay cổ thân thể này.
Dương Chấn cắn chặc hàm răng, cố gắng khống chế mình không bị ma khí khống chế.
Ngay vừa rồi trong khoảng khắc anh bị một quyền Lê Nguyên Thanh đánh gãy hai cánh tay, một cổ ma khí thần bí xông ra từ trong kiếm Thiên Tử, toàn bộ rót vào thân thể anh.
Dòng ma khí giống như là một cây đuốc, nổ tung ma khí ngủ say trong cơ thể anh trong nháy mắt.
"Nhóc ranh, mau buông tay!"
Lê Nguyên Thanh cắn răng nghiến lợi nói, vì mặt mũi cũng không dám lớn tiếng kêu lên, chỉ có thể nhỏ giọng ầm ỉ.
Cho đến giờ phút này ông ta mới ý thức tới, không phải Lê Nguyên Thanh không chịu ra tay giết Dương Chấn, mà là ông ta căn bản là làm không được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất