Rõ ràng, Ngô Hùng Bá cũng không muốn tiếp tục đánh nhau với Võ Xương nữa.
Dù sao hai người chiến đấu lâu như vậy cũng không phân ra cao thấp, kiến trúc trong phủ thành chủ thì bị hủy không ít.
Tiếp tục đánh nữa, sẽ chỉ lưỡng bại câu thương.
Vậy nên sau một phen suy tư, ông ta quyết định sau này sẽ báo mối thù này tiếp, mặt mày bình tĩnh nhìn sang Võ Xương nói: “Võ Xương, ông chắc rất rõ sự đáng sợ của thượng giới cổ võ, ở trong mắt những người đó, cho dù là võ giả cấp bậc như chúng ta cũng chỉ là con kiến.
“Một khi kết giới của thượng giới bị vỡ ra, bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta, tới lúc đó những người như chúng ta không chỉ không có đủ tài nguyên tu luyện, ngược lại sẽ bị ép trở thành nô lệ để bọn họ dùng để khống chế thế giới mới.”
“Võ Xương, thu tay đi.”
Trong mắt Võ Xương xẹt qua tia giãy dụa, nhưng vẫn có nhiều sát ý lạnh lẽo hơn, nhất là khi nhìn sang Tiêu Thanh Vân.
Vốn dĩ theo ông ta thấy, thực lực của Ngô Hùng Bá và ông ta tương đương, Dương Chấn bị thương quá nặng, chỉ cần có Tiêu Thanh Vân giúp đỡ thì có thể giết hai người bất cứ lúc nào.
Tới lúc đó, cả trung giới cổ võ đều thuộc về Thiên Hải Tông.
Nhưng cứ vào lúc này, Tiêu Thanh Vân lại chọn phản bội Thiên Hải Tông của bọn họ.
Thiên Hải Tông đã chết hai trưởng lão rồi, mà tam trưởng lão cũng phản bội, có thể nói, Thiên Hải Tông của hiện nay bị tổn thất rất lớn.
Chỉ dựa vào một mình ông ta, kết cục cuối cùng tất nhiên là lưỡng bại câu thương, xử lý không tốt sẽ bị các đại tông môn khác nhân cơ hội thôn tính Thiên Hải Tông.
Nhưng nếu thôi như vậy, ông ta không thể chấp nhận.
Huống chi là tập trung tài nguyên đi bồi dưỡng Dương Chấn.
“Tôi đồng ý tập trung tài nguyên tu luyện tạo ra một vị cường giả siêu cấp có thể dẫn dắt chúng ta đối kháng với cường giả của thượng giới cổ võ.”
Sau khi trầm mặc một lúc, Võ Xương lạnh lùng liếc nhìn Dương Chấn, nghiến răng nói: “Nhưng nếu muốn bồi dưỡng tên oắt này, tôi không đồng ý!”
Ông ta nói xong thì ánh mắt sắc lạnh bỗng dừng trên người Dương Chấn, mặt mày sát ý nói: “Oắt con, coi như cậu may mắn, hôm nay tôi tạm thời tha cho cậu một mạng.”
“Nhưng cậu đã giết mấy vị trưởng lão của Thiên Hải Tông tôi, không thể bỏ qua vậy được.
Vẻ mặt Dương Chấn không hề sợ, lạnh lùng nói: “Tôi tiếp bất cứ lúc nào.”
“Cuồng vọng!”
Không chỉ có Võ Xương, một số tán tu và võ giả của các tông môn xem trận chiến ở bên ngoài phủ thành chủ đều nói ra hai chữ này.
Dám hống hách với Võ Xương, quả thật có chút cuồng vọng.
“Tuy người này nhìn trông cuồng vọng, nhưng trẻ như vậy đã sở hữu thực lực như này, ở trong trung giới cổ võ này tuyệt đối không có người thứ hai, cậu ta có tư cách cuồng vọng!”
“Nhưng thủ đoạn của Võ Xương này âm hiểm bỉ ổi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua, e là tên oắt này sẽ chết rất nhanh, đáng tiếc.”
Cũng có không ít người cảm thấy Dương Chấn có tư cách như vậy, dựa vào thực lực siêu mạnh mà anh thể hiện vừa rồi thì đã chứng minh bản thân anh.
Lúc này, mấy chiến trường trong phủ thành chủ cũng dừng lại.
Võ Xương đi thẳng tới bên cạnh Tiêu Thanh Vân, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng.
Cuối cùng, ông ta thu lại sát cơ trong mắt, trông như đau buồn mà thở dài nói: “Tiêu trưởng lão, chúng ta quay về thôi!”
Ông ta nói xong thì xoay người rời đi.
Tiêu trưởng lão mặt không cảm xúc, cũng không nói gì, chỉ nhìn Dương Chấn đầy thâm ý, sau đó xoay người rời đi với Võ Xương.
Nhưng vào khoảnh khắc Tiêu Thanh Vân vừa xoay người đó, Võ Xương vốn dĩ trông như buông bỏ sát cơ, trong nháy mắt bùng phát, đập mạnh một chưởng về phía Tiêu
Thanh Vân.
“Chết cho tôi!”
Cơ thể của Tiêu Thanh Vân như diều đứt dây, phun ra một ngụm máu, cơ thể cũng bay ra mười mấy mét.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất