Một màn này trực tiếp gây sốc tất cả mọi người.
Không ai ngờ được, Võ Xương lại đột ngột ra tay.
“Sớm đã nghe nói tông chủ của Thiên Hải Tông là một kẻ có thù tất báo, hôm nay thấy tận mắt, quả nhiên là vậy!”
“Với thực lực của Võ Xương, một kích toàn lực trong tình huống đánh lén, cho dù là cường giả Thiên Cảnh Thất Phẩm sơ kỳ e là cũng sẽ chết nhỉ?"
Sau khi chết lặng một phen, mọi người mới hoàn hồn lại, ai nấy đều xuýt xoa.
Ngô Hùng Bá cũng rất sửng sốt, mặt mày tức giận nhìn Võ Xương nói: “Đồ tiểu nhân bỉ ổi, ông rõ ràng đã nói dừng tay, ông lại có ý gì?”
Sau khi ông ta dứt lời, một cỗ chiến ý sôi sục trào ra từ trong cơ thể của ông ta.
Võ Xương lại có vẻ mặt dửng dưng, cười lạnh: “Sao hả? Tôi muốn thanh trừ phản đồ, còn cần báo cáo với Ngô thành chủ sao?”
“Đương nhiên, nếu Ngô thành chủ muốn nhúng tay thì tôi có thể tiếp tới cùng!”
Cơ ở phần mặt Ngô Hùng Bá giật giật, ông ta vừa rồi đại chiến với Võ Xương đã hiểu, chỉ dựa vào ông ta căn bản không trấn áp được Võ Xương.
Nếu tiếp tục giao chiến, chỉ sẽ lưỡng bại câu thương.
Huống chi Tiêu Thanh Vân cũng bị thương nặng.
Tiếp tục chiến đấu, không còn ý nghĩa gì nữa.
Ông ta cho dù có tức giận hơn nữa cũng biết rõ mình không có lý do đánh tiếp với Võ Xương.
Thấy Ngô Hùng Bá không nói nữa, Võ Xương cười lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt dừng trên người Tiêu Thanh Vân.
“Chuyện này sao có thể?”
Khi ông ta phát hiện Tiêu Thanh Vân vẫn còn sống, lập tức sửng sốt, nhưng rất nhanh ông ta đã biết là chuyện gì, tức giận nói: “Đồ chó già, ông vậy mà luôn che giấu thực lực ở trước mặt tôi.”
Ông ta nói xong thì phân phó đệ tử của Thiên Hải Tông: “ ‘Mời tam trưởng lão về Thiên Hải Tông cho tôi!”
Khi nói chữ 'mời này, ông ta gần như nghiến răng mà nói.
Theo ông ta thấy, nếu không phải Tiêu Thanh Vân phản bội, bây giờ ông ta đã khống chế cả thành Bạch Hổ trong tay mình.
Lúc này, sự phẫn nộ ở trong lòng ông ta đối với Tiêu Thanh Vân đã đạt tới đỉnh điểm.
“Tam trưởng lão, theo chúng tôi trở về đi!”
Mấy võ giả của Thiên Hải Tông đi tới trước mặt Tiêu Thanh Vân, mặt mày lạnh lùng nói.
Hiện nau, ở trong mắt mỗi võ giả của Thiên Hải Tông, Tiêu Thanh Vân đều là tội nhân.
Tiêu Thanh Vân nhíu mày, lạnh lùng quét qua Võ Xương, sau đó quát: “Cút ra!”
Tuy ông ta bị Võ Xương đánh lén bị trọng thương nhưng cũng không phải ai cũng có thể sỉ nhục.
“Lão già, ông còn cho rằng mình là tam trưởng lão của Thiên Hải Tông à? Ra vẻ cái gì? Không nghe thấy tông chủ kêu chúng tôi đưa ông về tông môn sao?”
Võ giả cầm đầu của Thiên Hải Tông nói với vẻ mỉa mai: “Nếu không muốn chịu nỗi đau đớn da thịt thì ngoan ngoãn theo chúng tôi trở về.”
Võ giả của Thiên Hải Tông đều nhìn Tiêu Thanh Vân với vẻ mỉa mai.
Tiêu Thanh Vân không nói gì, trên mặt trần ngập sự buồn bã, ông ta không ngờ mình lại sa sút tới mức này.
Vừa rồi là ông ta sơ ý, nếu không sao lại để Võ Xương đánh lén thành công chứ.
Ông ta cũng biết rõ ông ta giúp Dương Chấn, Thiên Hải Tông sẽ không còn chỗ dung thân của ông ta nữa.
Một khi ông ta thật sự bị đưa về Thiên Hải Tông thì sẽ sống không bằng chết.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của ông ta trắng bệch, nếu đã như thế, vậy còn quay về làm cái gì?
“Dương Chấn, thế giới mới của sau này, giao cho cậu bảo vệ.”
Tiêu Thanh Vân lại không nói gì, cuối cùng nhìn sâu vào Dương Chấn, trong tay bỗng xuất hiện một con dao, sau đó đâm mạnh về phía tim của mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất