Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)

 

Anh vừa dứt lời thì lập tức trong tay ngưng tụ một đạo linh khí. 

Cả người Võ Xương run rẩy, hai tay chống dưới đất ra sức muốn bò về sau, sợ hãi nói: “Dương Chấn, trước đó đều do tôi không đúng, tại tôi bị mù nên mới tìm cậu gây rắc rối. 

“Tiêu Thanh Vân nói không sai, chúng ta nên kẻ mạnh liên thủ với kẻ mạnh, đi đối kháng với cường giả của thượng giới cổ võ sắp tới. 

“Mà cậu chính là thủ lĩnh sau này, tôi sẽ đưa hết tất cả linh thạch và đan dược của Thiên Hải Tông cho cậu... 

Còn chưa đợi Dương Chấn lên tiếng, Ngô Hùng Bá đã cười lạnh nói: “Bây giờ hối hận cũng vô dụng, sau khi Dương Chấn giết ông, những thứ ông nói, cũng thuộc về cậu ta!” 

Võ Xương lập tức khẩn trương, rít lên cầu xin: “Không, cầu xin cậu đừng giết tôi... 

Võ Xương vốn là vương giả, lúc này lại khổ sở van xin như con chó chết. 

“Chết!” 

Dương Chấn mặt không cảm xúc, đánh ra một quyền. 

“Ầm!” 

Sau một tiếng ầm, cơ thể của Võ Xương lập tức hóa thành một khoảng sương máu. 

Toàn trường lập tức chết lặng, trong ánh mắt mọi người nhìn Dương Chấn tràn ngập sự sợ hãi. 

Ngay cả Ngô Hùng Bá cũng đang thầm cảm thấy may mắn không có đối đầu với Dương Chấn. 

Trong lòng ông ta không khỏi thầm nói: “Nếu mình đối đầu với cậu ta, chắc chắn cũng không phải đối thủ của cậu ta!” 

Tin tức Võ Xương bị giết, rất nhanh được truyền khắp cả trung giới cổ võ. 

Có điều Dương Chấn không biết những điều này, sau khi anh giết Võ Xương thì lập tức tới phủ thành phủ tìm chỗ tu luyện bắt đầu trị thương. 

Anh ngoài mặt nhìn trông khí thế mạnh mẽ, nhưng đại chiến liên tiếp, cũng vẫn bị thương nặng, kinh mạch trong cơ thể cũng chịu tổn thương không nhỏ. 

Nếu có cường giả của tông môn khác đột nhiên liên thủ khai chiến với anh, anh đương nhiên không có năng lực bạo phát thực lực như trước đó được nữa. 

“Ba, Dương Chấn này đi vào từ hôm qua thì chưa từng đi ra, trong động phủ cũng không có chút động tĩnh nào, con gọi mấy tiếng cũng không đáp lại.” 

“Ở cửa động phủ này có kết giới cậu ta bố trí, con không thể mở ra, hay là ba thử xem?” 

Sáng ngày hôm sau, trước một động phủ ở nơi tu luyện trong phủ thành chủ, Ngô Tử Kính mặt mày lo lắng nói. 

Trên mặt Ngô Hùng Bá cũng có chút lo lắng, suy nghĩ một lúc, ông ta đầu tiên là thăm dò, đã dùng linh khí bao trùm giọng nói, đưa vào động phủ: “Dương Chấn!” 

Thấy trong động phủ vẫn không có tiếng đáp lại, Ngô Hùng Bá cũng không do dự nữa, lập tức vận chuyển công pháp chuẩn bị phá kết giới ở cửa động phủ. 

Vào lúc này, chỉ thấy kết giới ở cửa động phủ lại tự động mở ra, linh khí tản đi, một bóng người từ từ đi ra. 

Nhìn thấy Dương Chấn xuất hiện, Ngô Tử Kính lập tức thở phào: “Anh Dương, anh cuối cùng cũng ra ngoài rồi!” 

Một giây sau, anh ta đánh giá Dương Chấn, không khỏi sững sờ nói: “Ơ? Vết thương trên người anh hoàn toàn khôi phục rồi sao?” 

"Ù!” 

Dương Chấn sở hữu tiên thiên đạo thể, khả năng khôi phục thương thế ngoài da căn bản không phải là cái mà những võ giả này có thể so bì, anh cũng không giải thích quá nhiều, chỉ đáp lại một tiếng đầy đơn giản. 

Sau đó, anh chân thành nói với Ngô Hùng Bá ở trước mặt: “Hôm qua cảm ơn Ngô thành chủ ra tay tương cứu!” 

eyJpdiI6Ink3eWdlVVBDRkw1Y21CNCtcL1h6Ykl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxvWUpwdURmNXFweVRUTkYzTG94NkxtNmwwaFJZVzdMWjVSMFMyUk1hMzVuTmhmcmsrOWJwMVBBaUM2YmptMmpyWm5Oeld4ZjZQb2dLTTZIcmdHdGRPWGxvTzVlclFucVdlNUlWeW1FYTgzcWZDalBMRGZXajhkNk1pSHZsTlZBV09OQ1M2RWNxYndNdjFLUFQ3UHI2T0p1TUhFelRKVk1BYzVhV2E5dHordkhxMjNXVlZDanQzRjNDa3N5TytiNFlWNGRUN1hYSjY1XC91SHRuWHZiWlpYOE03c0ZOUFlzK2xaalwvd1NkeXJYR1JmKzYwWWRwejlva0grdjVGZklXaUlVSVdIY01KZm93QjlITGt1eElQQlViVVZ2ZFwvMUpCZkJaQjhyXC84allScVwvZ3VJclNHVzJWQkxXYmtsTTZyTHJBajl2RHpUc2tNSDFGeVVmNDdiN2REVEFwMUpBTG5QZWFxM2p4MjBYQlwvN09mYjlwa2RhVnladDFcL3piZzRGUk9pNXZQXC96RnFtNVYraHFJTmkzdVNJZ1R0NDJldjZpSVlmOGxcLzJ4MnF0YUc4MXQySlwvdllTdVwvZUpiT1wvTU5hZlEiLCJtYWMiOiIxZDQwNmJiOWNiZGI4NzU2YjkxYTMzZmJlYmVkMjQ5MDg1ZWZjMTk2NjI5N2ZlMWE3ZDI5Mjg0NmM4NDZiN2NlIn0=
eyJpdiI6Im9VKzRkQVB6Z2FUd2Fob0xySUhqVnc9PSIsInZhbHVlIjoiZTNoNjRkOXRubDQwYVRwcm03VUFZWXdaUkRBSmxZQVRyOTQwaDZUZDJMR1R6b20rakFXc01rYjRHcUhySk9CTDRpd1M3dkFxUUtSOEYrWFo5cGFNUU0yTWpKOUdTbGNhZTlFc09Pa1NteTJQaDNPdG1oQzF4ZFwvNHVpOG9KWmQyM1Jra3JZREdlYjVsWkJrN1VkSUJoa0xGUnNzRWZ6cmRMZ1p1V25EZ2d1b2ZFVXBMTzFhUmRDUk9wM1wvemwrbFMrOFpTdHRTUzN6RHhiZWpoYW82clJkTGowU2cxR1V3K1hyNWU3K0hTdFNHUzEzQmR4aVZ2OHpjWnN0U0ZDOGkzazk2eGt6T1BScFwvTmh3ajVJUlVjUXdiTWI5NVBDaENMUUtURGt1andKUUJQM3l1SkM2VStVYkZMMVwvUTJxd0RcL0F4XC9mZitZNW5mZjA0TTZTZmRvMThGMzVEcDllSWNYbUthZVBcL0FVZEN4bytTa1VTVk5CQ3o5aUFKbTNpVTlXbk4xbVQ2QVVGVTFnK09VS28wSmFtMUJjY3lXWGF3aGlvZ3ZINHRieXV5SnhwakNYdzVsZDdIR3UrRG1YanpwV1FiRFY4VTVIcFNKV1FyMGN4bFV5SkZ3PT0iLCJtYWMiOiI1ODk1NjM2ZWU0NTY5Y2E1ZGY4ZDcxM2U3ZTNlZTIzNTY5ODI3YWY5OWRjM2FlNWMxMmQ4NDAwMmQyNjdiZWViIn0=

Chưa đợi Ngô Hùng Bá nói xong, Dương Chấn bèn xua tay từ chối, nói: “Hôm khác tôi sẽ tự đi tới Thiên Hải Tông.”

Ads
';
Advertisement