Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)

 

Thiên Hải Tông là thế lực đỉnh tiêm ở trung giới cổ võ, nội tình hùng hậu, tuy Dương Chấn khinh thường đi làm tông chủ, nhưng Thiên Hải Tông có không ít thảo dược cực phẩm, có thể dùng để luyện đan, anh đương nhiên sẽ đích thân đi một chuyến. 

Ngô Hùng Bá chợt sững người, sau đó hỏi: “Vậy bây giờ cậu đi đâu?” 

Dương Chấn đáp: “Hợp Hoan Tông!” 

Khi nói chuyện, ánh mắt sâu thẳm của anh càng thêm lạnh lùng, một cỗ sát khí không theo khống chế mà tản ra. 

Ngô Tử Kính ở một bên không khỏi cả người lạnh run, vô thức lùi lại một bước. 

Biểu hiện của Dương Chấn khiến Ngô Hùng Bá cũng hơi sốc, trong lòng nói Dương Chấn này mới diệt tông chủ của Thiên Hải Tông, lẽ nào lại muốn đi diệt Hợp Hoan Tông sao? 

Ông ta không nhịn được mà hỏi: “Lẽ nào Hợp Hoan Tông đó cũng có thù với cậu sao?” 

Lúc này, ở Hợp Hoan Tông trong trung giới cổ võ, một không khí vui mừng. 

Bởi vì hôm nay là ngày đại hôn của thiếu tông chủ Thân Vạn Dương của Hợp Hoan Tông. 

Ở trong một căn phòng bị trận pháp phong ấn, một cô gái dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nước mắt đầy mặt. 

Cô ngã rủi rụi dưới đất, ôm lấy chân của một nữ hầu trước mặt, khóc lóc cầu xin: “Tôi cầu xin các người, thả tôi ra ngoài..” 

Cô gái xinh đẹp đầy bi thảm đó chính là vợ của Dương Chấn – Tần Nhã. 

Sau khi Tần Nhã bị Thân Vạn Dương đưa tới Hợp Hoan Tông thì bị giam cầm ở đây, hôm nay là ngày Thân Vạn Dương sẽ lấy cô. 

Nữ hầu cầm đầu lạnh lùng trả lời: “Thiếu phu nhân, chúng tôi không có năng lực thả cô ra ngoài, xin cô đừng làm khó chúng tôi nữa, cô vẫn là mau chóng thay đồ đi, nếu không đợi thiếu tông chủ tới, ngài ấy sẽ lại tức giận.” 

Tần Nhã tuyệt vọng gào lên: “Không, tôi thà rằng chết cũng sẽ không gả cho tên súc... 

Nữ hầu cầm đầu hơi nhíu mày, sau đó hất tay một cái, một đạo linh khí đập vào người Tần Nhã, cả người Tần Nhã lập tức không thể cử động. 

Sau đó, cô ta lại nghiêng đầu nháy mắt với mấy nữ hầu khác, mấy người lập tức cầm quần áo cưỡng chế mặc cho Tần Nhã. 

“Ở trung giới cổ võ chúng tôi, có bao nhiêu thiên kim đại tiểu thư của các đại tông môn muốn gả cho thiếu tông chủ cũng không có cơ hội!” 

“Một cô gái bình thường của giới thế tục như cô, có thể gả cho thiếu tông chủ của chúng tôi, đó là phúc của cô, cô đừng có mà không biết tốt xấu nữa!” 

“Nếu cô chọc thiếu tông chủ tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!” 

Trong ánh mắt của nữ hầu cầm đầu tràn ngập sự đố kỵ, trong lời nói đầy sự uy hiếp. 

Tần Nhã ra sức giãy dụa, nhưng dùng hết sức lực, cơ thể cũng không thể cử động, chỉ có thể tuyệt vọng rơi nước mắt không ngừng. 

Vào lúc này, giọng của một người đàn ông truyền tới. 

“Từ khi nào tới lượt một người hầu như cô uy hiếp chủ tử thế hả?” 

Nữ hầu cầm đầu nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức mặt mày trắng bệch. 

"Bup!" 

Cô ta lập tức quỳ xuống đất, cả người run rẩy kịch liệt, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, ra sức dập đầu cầu xin người đàn ông đi vào từ cửa: “Thiếu tông chủ, là nô tỳ thối mồm nô tỳ đáng chết, xin ngài tha cho nô tỳ một mạng.. 

Một người đàn ông mặc long bào màu đỏ, trong tay cầm một cái quạt trúc màu đỏ, dáng vẻ bất kham. 

Người tới chính là thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông – Thân Vạn Dương. 

“Dĩ hạ phạm thượng, nếu đã thích lắm mồm, vậy thì tự cắt lưỡi, sau này làm một kẻ câm đi.” 

Thân Vạn Dương hừ lạnh một tiếng, có điều anh ta không phải thật sự bảo vệ Tần Nhã, mà muốn để Tần Nhã cảm nhận được sự khủng bố của anh ta. 

Nữ hầu mặt mày đau đớn, để sống, chỉ đành tự mình dùng linh lực cắt lưỡi. 

Thân Vạn Dương không thèm liếc nhìn nữ hầu, mà có vẻ mặt bỡn cợt giải trừ trói buộc cho Tần Nhã. 

“Súc sinh, con gái của tôi đâu? Mau trả con gái tôi cho tôi, mau trả con gái tôi cho tôi... 

Tần Nhã lao tới trước mặt Thân Vạn Dương, túm lấy áo của anh ta ra sức lôi kéo và hét to. 

Cô nhìn thấy kẻ thù Thân Vạn Dương này, trong mắt tràn ngập sát ý, hận không thể xé tan xác Thân Vạn Dương ra, nhưng cô không làm được, điều này khiến cô rất sụp đổ. 

Thân Vạn Dương sau khi bắt cô và Tiếu Tiếu tới đây thì tách bọn họ ra, điều này khiến cô rất lo cho an nguy của con gái, ngày nào cũng dùng nước mắt rửa mặt, nếu không phải vì con, cô khả năng không đợi được tới hôm nay mà đã tự sát rồi. 

eyJpdiI6IkxrZkI0MkljNzdCUDJcLzNzSENlVnN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNhNWpQU01raHdSZUsrWTJWNlBsNzEweVNrSElKR05zTnpON2xuTXdMVlNaYkNORzRCd1VcL0Z2eUJvSDdyOUpQbzRKcWN1MHRNWXRjdkdxd0pvaUx1ZkNVQUFxZm54VkxuNWlIVCt2YUxMZz0iLCJtYWMiOiI5MTViZmE0YmZjYTIyODEyYjcwNGViM2U5MTBkMTFkMGE0NTJkNWQ3YmIwMTU2NDhmNWExNDgwOTEzMjBmMGQ0In0=
eyJpdiI6IjlTSGNTaXdxdVNXNW9GajRDeGJUNGc9PSIsInZhbHVlIjoibnpDV2x1VjRRdXFyS2JsNVA4dVU2Vk5wWG05dTBUQjhWYnhMaWFJbWVpMFFtdDRTUVFNZVM1Y1dmVndIeU4rQWRvd1FUYzlQZEVcL2NpY0FHdk5PcGkrWlhjSUNxXC9QeTdMeStLVDV2Y3FTSkJqdUl6QWpWcmVDRVFyWHJcL0RyOUJGdndTRmR3RktLNlVRUm5jU1RFYThwNDN1dENtY2hLNXhTRzMwOWE3SHZpV1NScEd3RTMzMlJRUkg1ZEpOcUsrTDR1cEpzMkdmSmdsaVFheXlWXC84RGVreVwvWVVkTU95ZG1sZEZkbFBqN0hWd3VUUTgyVjd1VTdtQmVHUldsMEVMb1V2OFlnbHl2SHpuWFwvXC9Xcm40MDJUWWxnRW92bVZCalVVUks5ak93YXQ0Umd4d3dxT3VhRHNwaGtaQVNJSU43Z2pQUytFajBoQ2NDUFwvRzJiVU9oQU9aWXI1SXVWN3lSSDNGRk9GR1BXWmc2bm9aM0IrY01CUVlubTd0b1JRc0xHc3BUa3h2YWRpOXFST2REWnp6XC9KQT09IiwibWFjIjoiOTFkNzdmMjJjYWY3OWQ5ZDM1ZjUyMjY5NGQwMzBiNDg2ZDNiNGZjMmJjZWRhYzFmNTI2MThmYzY1ZWVjZTA4ZSJ9

Sau đó anh ta lạnh lùng nói: “Tôi từng nói, hậu quả của việc dĩ hạ phạm thượng rất nghiêm trọng, cho dù cô trở thành vợ tôi, cũng không có tư cách hỗn láo trước mặt tôi!”

Ads
';
Advertisement