Anh ta lấy Tần Nhã chẳng qua là thèm muốn vẻ đẹp của Tần Nhã và muốn Tần Nhã làm lô đỉnh để tu luyện thôi, đương nhiên sẽ không nâng niu cô như viên ngọc trong tay.
Tần Nhã bị tát bay ra ngoài, cô lại quật cường bò dậy lao tới, tức giận gầm lên: “Thả con tôi ra, nếu không chồng tôi nhất định sẽ tiêu diệt cả tông môn của anh...”
Thân Vạn Dương bỗng cười to, khinh thường nói: “Ha ha ha ha... Chỉ với tên chồng phế vật của cô mà diệt cả tông môn của tôi ư? Tôi không giết anh ta coi như anh ta may mắn rồi!”
Trong lòng anh ta thầm nghĩ: “Người phụ nữ mà Dương Chấn yêu thương cũng bị tôi cướp rồi, nếu anh ta thật sự có bản lĩnh giết Võ Xương, sớm đã tới Hợp Hoan Tông cứu vợ con của anh ta rồi, chắc chỉ là ôm được đùi của Ngô Hùng Bá nên được thổi phồng là rất lợi hại thôi!”
Sau đó, anh ta lớn giọng nói với mọi người tại đó: “Cho dù Võ Xương thật sự bị tên oắt con của giới thế tục đó giết, ở trước mặt Hợp Hoan Tông chúng tôi, anh ta vẫn là một con kiến”
“Bất kỳ một trưởng lão nào của Hợp Hoan Tông chúng tôi cũng có thể dễ dàng miểu sát anh ta!”
Nghe thấy những lời này, một đám chuyên nịnh bợ lập tức bắt đầu tấm tắc công nhận: “Thiếu tông chủ nói không sai, đừng nói là tên vắt đó, cho dù là phủ thành chủ, chỉ cần Hợp Hoan Tông muốn tiêu diệt, có thể làm được trong phút một.”
Vào lúc này, một tên canh cửa mặt mày trắng bệch chạy vào, chưa đợi tên canh cửa mở miệng bẩm báo, đằng sau đã truyền tới một giọng nói đầy khinh thường của người đàn ông: “Khẩu khí lớn đấy, tôi muốn xem xem, ai muốn tiêu diệt phủ thành chủ của tôi!”
Tuy giọng nói này không lớn nhưng khí thế cuồn cuộn, truyền vào trong tai của tất cả mọi người tại đó.
Mọi người vô thức nhìn qua, vẻ mặt ai nấy hết sức sững sờ.
Toàn trường lập tức chết lặng.
Người đàn ông vừa rồi nịnh bợ thì lộ vẻ sợ hãi, cả người toát mồ hôi lạnh, hai chân run cầm cập, anh ta không khỏi cúi thấp đầu, không dám nhìn vào mắt người tới.
Bởi vì người tới chính là thành chủ Ngô Hùng Bá của phủ thành chủ.
Đằng sau Ngô Hùng Bá còn có hai thanh niên, một người là con trai Ngô Tử Kính của ông ta, ở trung giới cổ võ có rất nhiều người từng gặp.
Chàng thanh niên còn lại nhìn trông bình thường, ngược lại rất lạ, rất nhiều người đều cho rằng anh chỉ là tùy tùng của phủ thành chủ, không có để ý quá nhiều.
Điều mà bọn họ không biết là người này chính là Dương Chấn – thanh niên thế tục mà bọn họ bàn luận trước đó!
Thân Vạn Dương nhìn thấy sự xuất hiện của Ngô Hùng Bá, hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục nụ cười, chào hỏi: “Ngô thành chủ đã lâu không gặp, hôm nay ngọn gió nào đưa ngài tới đây, không đón tiếp được từ xa, xin hãy lượng thứ.
Ngô Hùng Bá nở nụ cười, trong mắt lại không hề che đậy sự trào phúng: “Không phải là nghe nói thiếu tông chủ sắp kết hôn hay sao, vậy nên tôi đặc biệt tới tặng quà chúc mừng cho cậu.”
Thân Vạn Dương ý thức được Ngô Hùng Bá tới không có ý tốt, nhưng tục ngữ có câu không ai đánh người đang cười, vì thế đã cười đáp: “Vạn Dương cảm ơn Ngô thành chủ.
Có điều, một giây sau, nụ cười trên mặt anh ta lập tức cứng đờ, cả người tỏa ra sát khí mãnh liệt.
“Rầm!”
Chỉ thấy mấy đệ tử của phủ thành chủ khiêng một chiếc quan tài đặt mạnh ở đại sảnh.
Khóe miệng của Thân Vạn Dương giật giật, trong mắt bắn ra hàn mang.
“Nếu ông cảm thấy diệt Thiên Hải Tông thì có thể diệt Hợp Hoan Tông tôi, vậy thì ông sai rồi, Hợp Hoan Tông chúng tôi không phải là phế vật như lũ Võ Xương.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất