Từ sau một kiếm đó, Thần Vương Kiếm trở thành tượng trưng của Hợp Hoan Tông, gần như chấp nhiếp cả trung giới cổ võ, từ đó không ai khiêu khích Hợp Hoan Tông nữa.
Nhưng không ai ngờ được, nhiều năm sau, thanh Thần Vương Kiếm này lại được tế ra lần nữa, chỉ để đối phó một tồn tại vốn bị bọn họ cho rằng là con kiến, chàng thanh niên tới từ giới thế tục.
Nhìn thấy Thân Nguyên cầm Thần Vương Kiếm, ngay cả Ngô Hùng Bá cũng trở nên cảnh giác, thậm chí trong mắt có thêm chút kiêng kỵ.
Mạc Thanh Tu cũng có vẻ mặt nghiêm trọng, nhắc nhở Dương Chấn: “Anh Dương, anh phải cẩn thận, kiếm thuật của Thân Nguyên ở trong giới cổ võ cũng là đỉnh tiêm”
“Hơn nữa thanh Thần Vương Kiếm này rất quỷ dị, nó sẽ khiến thực lực của Thân Nguyên mạnh lên, trung giới cổ võ có không ít võ giả có thực lực mạnh hơn Thân Nguyên cũng từng chết dưới thanh kiếm này!”
Cho dù Mạc Thanh Tu không nhắc nhở, khi Dương Chấn nhìn thấy Thần Vương Kiếm xuất hiện thì anh đã phát hiện sự bất phàm của thanh kiếm này.
Vào lúc này, khí tức trên người Thân Nguyên càng lúc càng mạnh, dần dần xuất hiện một làn khói màu đen như có như không.
Nhìn ra được, tu vi của ông ta đã đạt tới trên nửa bước Thiên Cảnh Thất Phẩm sơ kỳ.
Thân Nguyên nhìn Dương Chấn với vẻ trêu tức: “Oắt con, bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu, tôi có thể cho cậu toàn thây, nếu cậu chọn tự mình giải quyết mình, tôi có thể hứa với cậu, để hai tiện chủng vợ con của cậu sống làm vợ bé cho tôi!”
Lời của Thân Nguyên đã chạm vào giới hạn của Dương Chấn.
Đôi mắt đỏ ngầu của Dương Chấn tràn ngập sát ý, giọng nói lạnh lùng: “Tôi sẽ khiến ông chết hẳn, mãi mãi không thể trở mình!”
Thân Nguyên không lên tiếng, chỉ phát ra một tiếng cười lạnh đầy khinh thường, sau đó vận chuyển công pháp vung Thần Vương Kiếm trong
tay.
Ngay lập tức, linh khí xung quanh sôi sục, không ít vật thể đều bị kiếm khí sắc lạnh cắt thành mảnh vỡ.
Điều khiến người ta cảm thấy khủng bổ hơn là trong Thần Vương Kiếm lại phát ra một tiếng gầm giống như ác quỷ tới từ địa ngục.
Mọi người ở trong những làn khói đen do Thần Vương Kiếm tản ra, giống như nhìn thấy hình ảnh máu tanh vô số cường giả bị Thần Vương Kiếm mang khí thế thôn phệ sơn hà chém giết, cảnh tượng đó giống như chiến trường Tu La.
Nhìn thấy cảnh này, một võ giả có tu vi khá thấp, tâm trí đều chịu ảnh hưởng, trực tiếp có dáng vẻ đờ đẫn.
“Tôi nói mà, Thân tông chủ này không thể bị đánh chết dễ dàng vậy đâu, dù sao mới đầu cũng không sử dụng đòn sát thủ như Thần Vương Kiếm.”
“Thân tông chủ của lúc này sợ rằng đã trở thành người mạnh nhất của cả trung giới cổ võ rồi nhỉ? Cho dù là cường giả của ba thành khác, chắc chắn cũng không phải đối thủ của ông ta!”
“Tuy tên thanh niên của giới thế tục này cường thế nhưng so với Thân tông chủ vẫn yếu hơn một chút, suy cho cùng không tránh được số mệnh bị giết!”
Một số võ giả tu vi cao một chút thì nhân cơ hội ẩn đi bàn luận ở xa.
Dương Chấn cũng biết rõ, lúc này cần dùng toàn lực đối phó, cho dù thực lực của Thân Nguyên trở nên mạnh hơn nhưng anh vẫn có tự tin giết Thân Nguyên.
Sau đó, Dương Chấn cũng rút Thiên Tử Kiếm ra.
"Xoat..."
Sau một tiếng kim loại giòn tan, Thiên Tử Kiếm rút khỏi vỏ.
Tuy không có động tĩnh mạnh mẽ như khi Thần Vương Kiếm xuất hiện, nhưng khí thế không thua kém Thần Vương Kiếm, kiếm mang sắc lạnh chói mắt.
“Huống chi, cường giả chết dưới thanh Thần Vương Kiếm này của tôi có vô vàn, chưa từng thất thủ”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất