Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)

 

Thần Vương Kiếm là át chủ bài mạnh nhất của Thân Nguyên, cũng là kiếm thuật mà ông ta giỏi nhất, theo ông ta thấy, bây giờ Dương Chấn đấu kiếm với mình, không khác gì tự tìm đường chết. 

Dương Chấn không để tâm, anh vừa vận chuyển Chiến Thần Quyết vừa thấp giọng nói: “Bí thuật Thiên Huyền. 

Sau khi sử dụng công pháp, bí thuật và thiếu đốt lực lượng huyết mạch, thực lực của Dương Chấn cũng nhanh chóng tăng lên. 

Thân Nguyên thấy vậy, nụ cười đắc ý trên mặt vừa rồi bỗng cứng ngắc, sững sờ nói: “Chuyện... chuyện này sao có thể chứ? Tu vi của cậu vậy mà cũng có thể đạt tới gần nửa bước Thiên Cảnh Thất Phẩm...” 

“Vù vù.” 

Sau khi thực lực của Dương Chấn đạt tới đỉnh phong, Thiên Tử Kiếm trong tay anh cũng không ngừng tuôn ra khí tức mạnh mẽ, không khí xung quanh bắt đầu điên cuồng cuộn lên, phát ra tiếng rít như quỷ khóc, ngay cả sắc trời cũng ảm đạm vài phần. 

Những võ giả tu vi tương đối thấp đó trực tiếp bị kiếm khí đáng sợ đè cho phun ra máu, bọn họ vội vàng lăn lê bò ra, chỉ muốn nhanh chóng cách xa Dương Chấn. 

Vào lúc này, trước mắt bọn họ cũng dần dần hiện ra hình ảnh máu tanh. 

Chỉ thấy xương trắng đầy đất, núi xác biển máu. 

Thiên Tử Kiếm mang theo khí thế như nuốt trời, mỗi kiếm lướt qua, sẽ bạo phát vô số kiếm ảnh, nhưng chỉ một đạo kiếm ảnh xẹt qua thì sẽ có đầu của một cường giả rời cổ, ở dưới vô số đạo kiếm ảnh, có vô số cường giả ngã xuống. 

Mặt đất rộng lớn hình thành một dòng sông máu. 

Tuy chỉ là một hình ảnh hiện lên ở trước mặt mọi người, nhưng vẫn khiến bọn họ cảm nhận được, lúc này trong không khí của Hợp Hoan Tông, dường như đều tản mạn một mùi tanh nồng nặc. 

Một số đệ tử nữ, thấy quen hình ảnh máu me, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh máu me do Thiên Tử Kiếm mang tới, vẫn khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi vô cùng, cả người run rẩy kịch liệt, bịt mồm bịt mũi nôn khan tại chỗ. 

Rất rõ ràng, kiếm uy mà Thiên Tử Kiếm phóng thích đáng sợ hơn Thần Vương Kiếm, đây mới là cách giải thích thật sự cho câu vong linh vạn ngàn dưới kiếm. 

Có người lẩm bẩm nói: “Đây... đây đâu phải là một võ giả, đây thật sự là một Sát Thần!” 

“Dương Chấn thật sự là thanh niên tới từ giới thế tục sao? Tại sao tôi cảm thấy cậu ta tới từ nơi trên cả giới cổ võ, một nơi khủng bố hơn vậy?” 

Thân Nguyên cũng hoàn toàn ngây người, vẻ mặt sững sờ, vốn ông ta cho rằng Dương Chấn tới từ giới thế tục, kiếm có thể lấy ra nhất định rất bình thường. 

Nhưng ông ta nằm mơ cũng không ngờ, kiếm uy của Thiên Tử Kiếm trong tay Dương Chấn lúc này rõ ràng không yếu hơn Thần Vương Kiếm trong tay ông ta, thậm chí còn hơn một bậc. 

Ngay lập tức, trong hai mắt Thân Nguyên bắn ra một tia sáng nóng rực. 

Ngay cả võ giả khác cũng rất động lòng, nhưng nghĩ tới thực lực đáng sợ của Dương Chấn, bọn họ lập tức từ bỏ ý nghĩ này. 

Ông ta tham lam nói: “Đúng là một thanh kiếm tốt, có điều đồ con kiến như cậu căn bản không xứng sở hữu nó, bây giờ tôi có thể tha cho cậu một mạng, để lại thanh kiếm này lập tức rời khỏi trung giới cổ võ, tôi bảo đảm sau này sẽ không tìm cậu gây rắc rối nữa. 

Lúc này Dương Chấn đã vận chuyển công pháp tới cực hạn: “Thiên Tử Kiếm không phải là thứ mà loại rác rưởi nào cũng có thể tơ tưởng, mà ông cũng chỉ xứng trở thành vong hồn dưới kiếm của Thiên Tử Kiếm thôi.” 

Vừa dứt lời, Dương Chấn chém một kiếm, kiếm uy đáng sợ mang theo khí thế thiên địa, quét về phía Thân Nguyên. 

"Keng keng keng..." 

Bóng dáng hai người nhanh tới chỉ để lại hai đạo tàn ảnh, hai thanh bảo kiếm không ngừng va chạm với nhau, phát ra tiếng va chạm kim loại rất chói tai, cả Hợp Hoan Tông đao quang kiếm ảnh, các kiến trúc bị chém sập phần lớn, mặt đất bị cứa vô số cái rãnh. 

Ngay cả cường giả như Ngô Hùng Bá, lúc này cũng khó thể chịu được kiếm uy đáng sợ.. 

Mà Dương Chấn lại bị Thần Vương Kiếm trong tay Thân Nguyên ép, không ngừng lùi lại. 

Mạc Thanh Trúc ở một bên, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn về phía Dương Chấn, trên gương mặt xinh đẹp đó tràn ngập sự lo lắng. 

Cô ta căng thẳng hỏi Mạc Thanh Tu: “Anh, Dương đại ca sẽ không có chuyện gì chứ? Trong lời nói, thanh Thần Vương Kiếm đó hình như chưa từng thua, chúng ta phải làm sao mới có thể cứu Dương đại ca?” 

Chiến đấu trước mắt, rõ ràng không phải là chiến đấu mà võ giả cấp bậc như bọn họ có thể tham gia, cho dù Mạc Thanh Tu ở trung giới cổ võ có danh hiệu sát thủ bạch y, lúc này vẫn chỉ đứng ở xa nhìn thôi. 

eyJpdiI6InUwUTFuQnlnc1BhTTJpSkhXZWNWY0E9PSIsInZhbHVlIjoiMVwvRzhaN2xNK3ppWkJQNjQ4NTk2TnBreDNIUkRsamZBSDZud1BhRWJhak1SUUdrUmczdHBDWlNLMXNSTlJVSm41bXFHUTNyNkprS3NHeFFhamI4Szd3SVJLUXBsdzBqc05qOU5WVlwvWisrUHZuVzExUWUrTTFOaU5OMUFYV1dYQmFMU0xhQSszM0RJS21OMmZ6amJIMHVqS0w2ZjVXeWdzMzJpZGJ1dGRpemdCOTdhMVhXUWlUNFRYXC9XYmUxVFBGbk9wcjZERnUzZUlqVzhpclJpUFF3MFFaRHZ6XC9EMzlQdHZ2ZFpwMTFhXC80OXdBTlRTdnp6RlRQZjZncVQ0ZSt0NllXbitvT2dhRkpkYkR4U3FzQkpcL09zbjBObmhiMmp5QVhLcEdCb1BPajlJeGhoM3lXcFFJeDB4K3YwSzI4ODZiWG95SnZVcUlKSWlJUFk0cFl3a3BNNEx0emdnOHJBQkM3K1p2QmM5dGFucWVhZ3JIWm9cL1hZQTBKM05wZ3ZmN3lQdkxTWGx0S0lVRUVYZDd0M0YwUTJ5S2F0Y3pQd1lQRHh0VkFWdzRKRVluWk1nMHNrMnNtSnQ2QzFHbEhCVkYiLCJtYWMiOiI2Mzc5Y2M5YzYxMjJmNWZmMDFiMDEyYzNlZjI2OTExYWFiZDA3MzY2MmNjMjgyY2FiMGVhNTRjNzRkYmZjOGI2In0=
eyJpdiI6ImRoYVlQNXBqbGMrOVc4M3ZFcm9oWlE9PSIsInZhbHVlIjoiRkF5WGl1STRmWk5WSUxHZjVLUHdaNm9Qb2UzM09YK0VETlR3RUl2RHRkczhGRVl1eGVqd1V0QXZMNTlWdUZ1aDh5TGxkMFYwdzl6UE44WmVXR05WVGxmYlM3cFwvMFZaQUxaaDdrTWRSSzA4K1JseXdcL1VCK2FDVTVXekU1aFwvZG5mWk5ma1FRdWlpWjFPRFczZXN4WlpuSjFDSEI4OGYwNUIwOE55bHVSNUNpMktKbTdabDZmNldQMFZIMzZpVlF2S1Q4eXdlOWNtWTZlV2pOWDA4M3BCa2htQkdjVTRzTlNIaUU2TVdXYU9qNWVzMDhBbiswcFNkTjFTcHFxK2N4K0JSRHV3eFJGNHBMTmVDZ1NGVXVJK1IxSHJOZ0ZRdzVMR3pHSk55SDNYZmpDT1NINXFrWlFNUHFYVnJtZlRQdlQ3c3hiekljcjNjcFVWNUpicCtSM01wQkp2a0VvdjlqUHJrcjgwaFlGRTVuRDlQekx3QVFXME1QR1V6aDR6dVhLZUxSQlZtV1dqeWxvckhFNnc3MlVtMTBjYWNNR0R6N1IrbXg3akNObFFIVVU2SjZUeUx3eUxOc01KSTREcjRWSCIsIm1hYyI6IjZmMWE1NDg3MGRhMDRjYTE3NDVmOTA3ZDVmMzFjZTNmYjkxZDFiZjEwMmVmODdjYmRmNThkMmI0NzgxMDRmNGYifQ==

Mạc Thanh Trúc lo lắng nói: “Cách gì?”

Ads
';
Advertisement