Chồng Cũ Đến Cầu Hôn – Chu Lãng – Nguyễn Du Hà

Lần đầu tiên Chu Lãng cảm thấy nói chuyện phải tốn sức đến vậy, mà cô vẫn tỏ vẻ không biết mình sai ở đâu.

Lại càng khiến người ta bực bội hơn.

Anh không còn kiên nhẫn nữa, đứng dậy rời đi.

Nguyễn Du Hà nhìn theo bóng lưng tức giận của anh, thầm thở dài, quả nhiên là vẫn tức vì cô trả tiền muộn.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Tư và Bùi Sam Sam cùng tiến vào.

Show diễn vẫn còn rất nhiều việc phải làm, vì vậy Lâm Tư không ở lại lâu, chỉ hỏi thăm mấy câu, dặn Nguyễn Du Hà nghỉ ngơi cho khỏe rồi rời đi.

Bùi Sam Sam ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Du Hà: “Du Hà, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại, dọa tớ sợ chết khiếp. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao cậu lại bị ngộ độc?”

Nguyễn Du Hà lắc đầu, sau khi đến show diễn cô chẳng ăn gì cả, những gì ăn lúc trưa cũng đã nôn sạch rồi.

Nếu như buộc phải nói ăn gì bị ngộ độc thì chỉ có mỗi nước thôi.

Nhưng nước ai cũng uống, chỉ có mình cô xảy ra chuyện.

Bùi Sam Sam vội vàng rút điện thoại ra: “Đúng rồi, Quý Hoài Kiến nói rằng sau khi cậu tỉnh lại thì báo cho anh ta một câu.”

Nguyễn Du Hà cụp mắt xuống, cô biết lần này nếu như không nhờ có Quý Hoài Kiến, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn, hơn nữa đứa bé trong bụng cô cũng không giữ được.

Sau khi Bùi Sam Sam gửi tin nhắn xong, lại vỗ vai Nguyễn Du Hà: “Được rồi, cậu cũng đừng có cảm thấy có gánh nặng tâm lý gì, chuyện của cậu và Quý Hoài Kiến… cứ thuận theo tự nhiên đi, không cần phải miễn cưỡng, nhưng cũng đừng chạy trốn.”

Cô và Quý Hoài Kiến đáng lẽ đã ở bên nhau từ lâu, chỉ tiếc là số phận trêu ngươi.

Thấy vẻ mặt trầm trọng của Nguyễn Du Hà, Bùi Sam Sam lại nói: “Bác sĩ nói rằng nhóc con trong bụng cậu không sao, nhưng mấy ngày này cần quan sát thêm, nằm yên trên giường tĩnh dưỡng, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện nữa.”

Nguyễn Du Hà gật đầu, sau đó chậm rãi nói: “Cậu trở về nghỉ ngơi đi, tớ cũng không sao rồi.”

Giọng của cô vừa nghe vừa khó nhọc vừa khàn.

Cổ họng cũng không đau đến mức không thể nói ra được, chẳng qua cô chỉ không muốn nói chuyện với Chu Lãng mà thôi.

Bùi Sam Sam nói: “Thế sao được, tớ phải ở đây cùng cậu chứ.”

“Không cần đâu, tớ cần gì thì gọi y tá giúp là được, chắc chắn show diễn vẫn còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, cậu mau về đi.”

Mấy ngày ngay không chỉ cô bận, Bùi Sam Sam cũng rất bận, vì đứa bé trong bụng cô còn tìm chút thời gian để nghỉ ngơi, nhưng Bùi Sam Sam lại chưa được chợp mắt rất lâu rồi.

Bùi Sam Sam nghĩ ngợi một lúc: “Được thôi, ngày mai tớ lại đến thăm cậu, cậu cần gì thì cứ nhấn chuông gọi y tá, đừng tự mình làm.”

Nguyễn Du Hà cười nói: “Yên tâm đi.”

Sau khi Bùi Sam Sam rời đi, Nguyễn Du Hà lại ngồi trên giường một lúc lâu, cả người ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì.

Không biết qua bao lâu, cô mới từ từ hoàn hồn lại, cảm thấy bụng mình đang cồn cào.

Đói ghê.

Đói đến mức không còn buồn ngủ nữa.

Bây giờ đã muộn quá rồi, Nguyễn Du Hà cũng ngại nhấn chuông gọi y tá vì chuyện này, chỉ có thể cẩn thận ngồi dậy, bám vào tường chầm chậm đi ra ngoài, muốn đến chỗ y tá nhờ giúp đỡ.

Ai ngờ khi cô vừa mới đi ra đến cửa, cánh cửa phía trước bỗng được mở ra, cô bị dọa giật mình, cả người ngả ra sau.

Cùng lúc đó, cổ tay cô bị người ta nắm lấy, một giọng nói không vui vang lên: “Em dậy làm gì?”

Nguyễn Du Hà: “…”

Sao anh vẫn chưa đi nữa?

Sau khi Nguyễn Du Hà đứng vững, khẽ liếm đôi môi khô khốc của mình: “Tôi đói rồi.”

Chu Lãng liếc nhìn cô thật sâu: “Trở về giường nằm đi.”

Nguyễn Du Hà có thể nhìn ra từ trong mắt anh rằng anh đang chê cô phiền phức.

Nhưng giờ cô không có sức cãi nhau với anh, chỉ có thể bám vào tường, chầm chậm quay trở về.

Chu Lãng kéo cửa phòng bệnh, trước khi đi còn bổ sung thêm một câu: “Ngồi yên ở đó, tôi lập tức quay lại.”

“…”

Ôi trời ơi, sao anh còn muốn quay lại nữa!

Sau khi bị gián đoạn, Nguyễn Du Hà đã đói đến mức mất cảm giác, vừa nghĩ đến việc Chu Lãng sẽ quay trở lại, ngay cả tâm trạng ăn uống cô cũng mất hết, quyết định trùm chăn đi ngủ.

Đúng lúc cô đang mơ màng ngủ, chiếc chăn trên đầu bị kéo ra: “Ăn đã rồi hãy ngủ.”

Nguyễn Du Hà quay đầu lại, nhìn thấy túi đồ ăn trên nóc tủ, sửng sốt.

Anh đi mua đồ ăn về cho cô sao?

eyJpdiI6IlVOTjBrdTM3S2l3SGVVUTE5b05KOHc9PSIsInZhbHVlIjoiTjhkSmFIMkJqUGhhN041cnVZMHB5RUFzZE12YVhrVUF4ZzkyUjFFNllsY0FLSTVtbEFrbm9TZE5cL3h0MitFSDJpa0wrTkVrajZscGFBa0ZOYktGc2dJWXFKemtjdUcwdzl5RE9VUlh2clN6WEdnbUtkTGJNUmVnczlpNjJxUGV6TUI4WlZ5WVFyTElOdjJEYmJFZExZNFNtOVJXNzVReFRCNkR6eDZwcEFxTm4xWnVadFd4QlFJR2VEcTJ0c3FXc20ybDBPelwvUW9YMzFiNE9USXhQTmVRPT0iLCJtYWMiOiIyMDk4YjkxMjM0NjYzZDBhYTQxM2NmYTFlZGRlNjE3OTdlMzcxYTE4YmE2MTNkMGVhZDJiNjBlNmI5YTg1MTI0In0=
eyJpdiI6ImMyOTBPYW9JVmVTOXNTWUFqcjBcL1wvdz09IiwidmFsdWUiOiJpOHRUSnpRZGFxRGo0dytjaGNEd3RkeHdNTVFqamRMXC9NK204UUYyMkRiQzRNY2RlakNGSnNaZmxPQk9CVFBzNGtyb2dsTEk0cHdEcHJmOFo3WHRxWWNoTXZzSkJkUUwzekRGdVwvb1RRalJKTlJoUmJoZmNpSk8zUXdaRUdzcFwvYVVUK21sbjM4MDk4bFwvTlFoZWE4eDh0OFlFVVR0V3dQQlJ1eFYrSEVxSndEemx4SUJGTG1WUE5EaWFiWFRBc1lRNmpTbG90RnhXYTV2UURBVTR5eWlzUT09IiwibWFjIjoiZGFlNTY3NmU3YzZmZWVhOWUwYjBkYjk1NDJhYTdiNmY5NzA0OGMwZTAyODA0ZThlZmI1NmQ1MWZhMjQ5Y2EyMSJ9

“Tôi bỗng nhớ ra, tôi bị ngộ độc, chắc là vẫn chưa thể ăn…”

Ads
';
Advertisement