“Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, em bị ngộ độc nhẹ, sau khi tỉnh dậy nếu không khó chịu ở đâu thì vẫn có thể ăn thức ăn lỏng.”
Nói xong, anh mím môi dưới: “Nếu như em vẫn biết đói, chứng tỏ em không khó chịu nữa.”
Nguyễn Du Hà nghe thấy anh nói đã hỏi bác sĩ, lập tức đề cao cảnh giác, vô thức nắm lấy ga trải giường dưới người: “Anh hỏi bác sĩ rồi à? Bác sĩ đã… nói những gì với anh?”
“Ngoại trừ việc ngộ độc nhẹ thì có thể còn gì khác nữa.”
Nguyễn Du Hà nghe vậy, lúc này mới thở phào một hơi, cười gượng mấy tiếng để che bớt sự xấu hổ: “Không, dạ dày của tôi không tốt lắm, còn cho rằng bác sĩ muốn tôi phải nhịn ăn chứ.”
Chu Lãng nhìn cô thật sâu, cầm lấy chiếc túi ở bên cạnh, lấy hộp thức ăn trong đó ra, mở nắp rồi để trước mặt cô: “Không nghiêm trọng đến thế đâu, em ăn đi.”
Trước đó sau khi Chu Lãng rời khỏi chỗ cô thì đi thẳng đến phòng làm việc của bác sĩ.
Nhưng bởi vì trước đó khi Nguyễn Du Hà được đưa đến bệnh viện, người ở bên cô vẫn luôn là Quý Hoài Kiến, bác sĩ tưởng rằng Quý Hoài Kiến mới là chồng cô, là bố của đứa bé trong bụng cô.
Vậy nên sau đó khi Chu Lãng hỏi tình hình của cô, bác sĩ thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, tưởng anh là ông chủ đến hỏi thăm tình trạng của nhân viên, nên chỉ nói chuyện cô bị ngộ độc nhẹ, cơ thể không có gì đáng ngại, không hề nhắc đến việc cô có thai.
Nhìn hộp đồ ăn trước mặt, bụng Nguyễn Du Hà lại cồn cào, đứa bé trong bụng chắc cũng đã đói không chịu nổi rồi.
Cô không do dự nữa, cầm lấy thìa bắt đầu ăn.
Chờ đến khi ăn được một nửa cô mới nhận ra Chu Lãng chẳng những chưa đi, mà còn ngồi xuống sofa, lướt điện thoại trong tay, không biết là đang xem tài liệu gì.
Nguyễn Du Hà: “?”
Cô không cẩn thận bị sặc.
Chu Lãng nghe thấy tiếng động thì khẽ ngước mắt lên, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi ngồi đây ảnh hưởng đến khẩu vị của em à?”
“Cũng không phải… Đã muộn thế này rồi tổng giám đốc Chu không về nhà sao?”
“Tôi làm gì có nhà.”
Sau khi anh tự giễu xong, lại nhìn về phía Nguyễn Du Hà: “Ăn xong tôi có chuyện muốn hỏi em.”
Ý của anh là cô ăn mau lên, đừng lãng phí thời gian nữa.
Câu trước của Chu Lãng quá nhỏ, Nguyễn Du Hà thật sự không nghe rõ, nhưng câu sau của anh lại khiến hộp cháo vốn đã nhạt thếch lại càng thêm vô vị.
Sao anh lại đến hỏi tội nữa rồi, ngoại trừ thiếu tiền ra, cô còn quên gì nữa sao?
Nguyễn Du Hà buồn bực ăn cháo, chờ sau khi bỏ thìa xuống mới chậm rãi nói: “Tổng giám đốc Chu muốn hỏi gì?”
“Rốt cuộc em ly hôn với tôi là vì lý do gì?”
“…”
Có đánh chết Nguyễn Du Hà cô cũng không ngờ nửa đêm anh không về nhà, còn mua đồ ăn cho cô, chờ lâu như vậy, chỉ là để hỏi vấn đề này.
Cô há miệng, còn chưa kịp mở miệng nói gì, anh đã lại nói tiếp: “Em đừng nghĩ cách viện cớ nữa, tôi đã biết hết rồi.”
Nguyễn Du Hà toàn thân bất động, anh đã biết rồi…
Đôi mắt đen của Chu Lãng nheo lại một cách nguy hiểm, trầm giọng nói, mỗi chữ đều như bọc trong sương tuyết, lạnh lẽo dị thường: “Nguyễn Du Hà, cô muốn kết hôn liền tìm đủ mọi thủ đoạn để kết hôn, muốn ly hôn lại có cách để ly hôn. Nhìn tôi bị lừa gạt hết lần này đến lần khác, cô rất có cảm giác thành tựu đúng không?”
Nguyễn Du Hà cúi đầu: “Xin lỗi, tôi trước giờ chưa từng nghĩ như vậy, tôi chỉ là…”
“Chỉ là vì Quý Hoài Kiến đã quay trở lại, cô cảm thấy hai người lại có thể quay về bên nhau?”
“Hả?”
Chu Lãng bắt chéo đôi chân dài, thần sắc không đổi: “Nguyễn Du Hà, cô nghĩ hay quá đấy. Cô nghĩ rằng nhà họ Quý sẽ đồng ý cho anh ta lấy một người phụ nữ đã từng ly hôn sao.”
Nguyễn Du Hà vẫn chưa hồi thần khỏi câu hỏi trước của anh, liền nghe thấy anh công kích mình, cười nhạt hai tiếng: “Tôi không hiểu ý của tổng giám đốc Chu lắm, phụ nữ đã từng ly hôn thì làm sao, từng ly hôn thì đáng bị coi thường sao? Vậy người đàn ông đã từng ly hôn nào đó sao lại không biết xấu hổ, đứng núi trông núi nọ như vậy.”
Chu Lãng: “…”
“Nguyễn Du Hà, cô nói lại lần nữa!”
Nguyễn Du Hà cũng không ngu đến mức đi đối đầu với anh, ngây thơ chớp chớp mắt nói: “Đương nhiên, tôi tuyệt đối không phải đang chỉ tổng giám đốc Chu đâu, chỉ là đưa ví dụ mà thôi.”
Chu Lãng mím môi, dường như đang kiềm chế cơn tức giận của mình.
Nguyễn Du Hà lại nói: “Điều tổng giám đốc Chu muốn hỏi là cái này sao?”
Chu Lãng hỏi ngược lại: “Chứ sao nữa”
“Vậy tổng giám đốc Chu hỏi xong rồi có thể đi rồi đúng không, tôi hơi buồn ngủ.”
Đúng thật là kỳ quái.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất