Chồng Cũ Đến Cầu Hôn – Chu Lãng – Nguyễn Du Hà

Sau khi nói xong, bị anh nhìn với ánh mắt không cảm xúc Nguyễn Du Hà thấy hơi sợ sệt, đúng lúc định dời tầm mắt, anh lại cúi người nắm lấy cằm cô, thấp giọng cảnh cáo: “Nguyễn Du Hà, đừng cho là mình thông minh, những chuyện trước đây cô làm, tôi không tính toán với cô là vì tôi không có nhàn rỗi đến vậy. Nếu cô thật sự muốn chơi tôi như một thằng ngốc, vậy thì cứ thử xem.”

Không đợi Nguyễn Du Hà trả lời, anh liền lạnh lùng buông cô ra, trực tiếp rời đi.

Nguyễn Du Hà lại nằm trên giường, không biết mình lại đắc tội anh chỗ nào.

Chỉ là đã trả được anh số nợ 2 triệu trong thời gian quy định, cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn Du Hà cầm điện thoại, nhấn vào ảnh đại diện của Chu Lãng, gần như không chút do dự mà bấm xóa.

Mọi ân oán đều đã giải quyết xong, nên xóa bỏ tất cả tại đây thôi.

Đặt điện thoại xuống, Nguyễn Du Hà trùm chăn đi ngủ.

Sáng hôm sau, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Nguyễn Thầm ngồi cạnh của sổ đọc sách.

Nguyễn Du Hà nói: “Tiểu Thầm, sao em lại đến đây?”

Nguyễn Thầm quay đầu qua nhìn cô: “Chị Sam Sam nói với em là chị bị bệnh, em đến chăm sóc chị.”

“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”

Nguyễn Du Hà ngồi dậy: “Không phải em phải đi làm thêm sao, mau đi đi, không cần ở đây với chị.”

“Hôm nay em làm tối, chờ chị Sam Sam đến thì em đi.”

Nguyễn Du Hà day lông mày, biết tính bướng bỉnh của Nguyễn Thầm nên cũng không bảo cậu đi nữa.

Nguyễn Thầm đỡ cô vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt: “Em đứng ngoài đợi chị, khi nào xong thì gọi em.”

“Biết rồi.”

Nguyễn Du Hà bóc bàn chải và kem đánh răng Bùi Sam Sam mua hôm qua ra, lúc ngẩng đầu mới phát hiện không biết từ lúc nào khóe miệng mình đã bị sứt một mảng, hơn nữa còn kết vảy rồi.

Cô mới chậm chạp nhớ lại, chả trách tối qua ăn cháo cứ cảm thấy đau miệng.

Nhưng nhớ một hồi vẫn không nhớ nổi vết thương này từ đâu mà có, chỉ có thể xem là vô tình bị.

Trên đường đến đây Nguyên Thầm đã mua đồ ăn sáng, Nguyễn Du Hà lát sau ra ăn độ ấm vừa vặn.

Cô vừa ăn xong thì y tá tới kiểm tra phòng, sau khi hỏi cô hiện giờ có chỗ nào không thoải mái không, lại cẩn thận dặn dò cô mấy ngày này tốt nhất đều phải nằm trên giường dưỡng bệnh, nếu không phải việc gì cần thiết như đi vệ sinh thì tốt nhất đừng xuống giường nửa bước.

Khi y tá đang treo bình truyền cho cô, Nguyễn Thầm nhìn bình thuốc mấy lần, lông mày khẽ cau lại.

Đợi y tá vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.

Nguyễn Thầm đột nhiên hỏi: “Chị có thai rồi đúng không?”

“Sao em…”

Nguyễn Du Hà suýt nữa thì quên, Nguyễn Thầm không chỉ là sinh viên khoa học mà còn là học bá*.

*Chỉ những người chăm chỉ, học giỏi.

Chỗ thuốc mà y tá truyền cho cô có tác dụng an thai, cậu chỉ nhìn một cái liền đoán ra được.

Nguyễn Du Hà trầm mặc mấy giây mới gật đầu.

“Chị có thai mà anh ta vẫn ly hôn với chị? Em đi tìm anh ta!”

Nguyễn Thầm vừa đi được một bước liền bị Nguyễn Du Hà kéo lại, cô chậm rãi nói: “Tiểu Thầm, chuyện ly hôn là do chị chủ động đề nghị, chuyện chị có thai vẫn chưa nói cho Chu Lãng biết, chị không muốn anh ấy biết.”

Nguyễn Thầm hỏi: “Chị đã quyết định sẽ sinh đứa bé này ra?”

Nguyễn Du Hà gật nhẹ đầu: “Sinh ra, tự chị nuôi.”

Nguyễn Thầm nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Qua một hồi, Nguyễn Thầm lại nói: “Dạo này Nguyễn Quân có tìm chị đòi tiền không?”

“Không có, sao thế?”

Nguyễn Thầm lắc dầu: “Em thấy ông ta hơi lạ.”

Trước đây Nguyễn Quân ngày nào cũng ở mấy chỗ như sòng bạc và quán mạt chược, thường là ba bốn ngày lại bị người đến đòi nợ, bất cứ lúc nào nhìn thấy cũng là dáng vẻ say khướt không ra hình người.

Nhưng gần đây ông ta giống như đột nhiên phát tài, sòng bạc cũng không đi nữa, rượu cũng không uống nữa, tóc thì chải chuốt sáng bóng, kẹp một chiếc cặp bên người, nhìn chẳng ra thế nào.

Hôm qua lúc Nguyễn Thầm quay về lấy quần áo, ông ta trực tiếp ném một cọc tiền lên bàn: “Tiểu Thầm, bây giờ bố có tiền rồi, mày đi mua mấy bộ quần áo hàng hiệu mà mặc, đừng để bố với chị mày mất mặt.”

Nguyễn Thầm không để ý đến ông ta, lấy đồ xong liền đi luôn.

Nguyễn Thầm nói: “Ông ta còn mua chiếc xe hơn 1 tỷ, em đi hỏi thử rồi, thanh toán trong một lần.”

Nguyễn Du Hà cau mày: “Ông ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”

“Liệu có phải ông ta lại đi vay nặng lãi nữa.”

Nguyễn Du Hà mím môi, cũng không phải không có khả năng này.

Trước khi biết ông ta nợ vay nặng lãi 3 tỷ, Nguyễn Quân cũng có một thời gian hào phóng như vậy, trong nhà chồng chất không thiếu cái ăn cái mặc, nhưng cũng không khoa trương như lần này.

eyJpdiI6IkxxbzZ4WnBlS1NmdWtZelk3ZEQ4VGc9PSIsInZhbHVlIjoiK2hqNEFTbXdheDJCSWY3bmhUbzUwS3I5M0pqZUdmM0ZmcGlLSUZKdGpsRGZPWTZCOWg3akJcL0hCXC9id252dGdLWUwxaHlMeFVFV0xcL0pPajV3Ykl3dUI3VkZVVnVCNE12VUgxNFUxb1gyTnc1WFlQeVdNdUJvaDNDSE1TbHZtd1wvIiwibWFjIjoiODVkMTc1OTcyNTdkNDRlOGYxNGRiMGY5NDA2NjBlYzVmNzQxYzJhN2M5NDEzZTJjODYzMWI5MGJjNWI4MWVkMiJ9
eyJpdiI6IlhXblJINjltRUlcL3pOWWpZZ0o4a1lRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkpLdnVKM25ubDZEK3ZpZU1rUVJ6VjdVUmRyeGhrcDloQ0pCSXdnWTlIWjlKSUJJeTJ3R2YwM3Rab2FjWUxxVlwvcCtEMGVrU1M5MUhiT0FscVhZblZcLzE4R2h2UTl1NUk0NDd0ZVJFSURMU1FjR1dJVXduOXcyWkVnRElEeWJncEdQc1dzSnJxM0FXSEVNZmg3XC9DZWlhOG5tQk5xTlwvWDNzZkZOT25aZ0MrTHpBeGMzVXdnR3lQMHE5TTVmZE5YVXQxVGduU2I3c1NNeDNENU8yam83TlwvWThqRTN3cVJOK0FpZkNuVVFxNU1pQT0iLCJtYWMiOiI2Zjk4YWU0MTEyZWJjNDI0YTcxODNkY2ViNzQzYzMyNjdkNmRmNDY3ZmM5MWEyYzM0ODI5NWZhZDE5NzUzNDBlIn0=

Nguyễn Thầm gật đầu, cậu vốn dĩ cũng định sau khi lên đại học hoàn toàn tách khỏi Nguyễn Quân, hai tháng nay đã lần lượt dọn không ít đồ đi rồi.

Ads
';
Advertisement