Nguyễn Du Hà cười: “Em vừa hay có chút chuyện, anh nói với Sam Sam một tiếng giúp em, tối nay em không về đâu.”
“Vậy để anh đưa em đi.”
“Không cần đâu, em gọi xe là được.”
Nguyễn Du Hà nói xong, rất thức thời mà rời đi.
Lý Ngang là bạn trai ở bên cạnh Bùi Sam Sam từ thời đại học, tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt, năm ngoái Lý Ngang bị công ty điều đi nước ngoài, điều đáng nói là ít nhất cũng phải đi hai năm, bây giờ xem ra được về trước rồi.
Hai người họ lâu ngày không gặp, chắc chắn có nhiều điều muốn nói, nhiều chuyện muốn làm, cái bóng đèn là cô đây vẫn ở đó khônng phải rất chướng mắt sao.
Nguyễn Du Hà tìm một quán cà phê ngồi, bắt đầu lướt xem qua thông tin thuê phòng.
Dần dần, trời bên ngoài đã chuyển tối.
Nguyễn Du Hà hoạt động cổ một chút, lại đi tìm chỗ ăn cơm.
Cô ăn được một nửa thì nhận được điện thoại của Bùi Sam Sam: “Du Hà, cậu ở đâu?”
“Tớ đang ăn cơm bên ngoài, cậu về rồi à?”
“Ừ…tên Lý Ngang đáng ghét này còn làm cái gì mà bất ngờ cho tớ, suýt chút nữa dọa chết tớ, tớ còn tưởng là có trộm vào nhà, tay cũng nắm thành đấm luôn rồi.”
Bùi Sam Sam tuy miệng thì oán tránh, nhưng không khó để nghe ra ngữ khí của cô ấy đều là ngọt ngào.
Nguyễn Du Hà cười: “Cậu đừng mắng anh ấy nữa, anh ấy không dễ dàng gì mới trở về, tối nay chúc mừng cho đàng hoàng đi.”
“Đã ở bên nhau bốn năm năm rồi, có khác gì vợ chồng già đâu, có gì mà chúc mừng. Du Hà, tối nay cậu cứ về đây ở đi, tớ bảo anh ấy ra khách sạn ở.”
“Đừng, tớ ở bên ngoài là được rồi, sao có thể làm phiền thế giới hai người của các cậu được.”
Bùi Sam Sam nghe thấy lời này có hơi xấu hổ: “Cậu nói cái gì đấy…Vậy cậu một mình ở bên ngoài phải cẩn thận đấy, lát nữa gửi địa chỉ khách sạn cho tớ.”
“Ừ được, làm việc của cậu đi.”
Cúp máy, Lý Ngang từ sau lưng ôm lấy lấy eo Bùi Sam Sam, không yên tâm hỏi: “Cô ấy không về đâu đúng không?”
Bùi sam sam không vui đánh vào tay anh: anh còn nói nữa, về cũng không nói với em 1 tiếng, làm khó xử như bây giờ.
Được rồi bảo bối tất cả đều là lỗi của anh mà, đừng tức giận nữa.
Bùi sam sam quay người ôm lấy anh ta em cũng không trách anh chỉ là không yên tâm để cậu ấy ở ngaoif một mình.
Cô ấy đã lớn như vậy rồi có gì mà không yên tâm, đừng nhắc đến cô ấy nữa. lâu vậy rồi không gặp. em không nhớ anh sao?
Lý Ngang bắt đầu động tay động chân trên cơ thể cô.
“Em đang muốn hỏi anh đây, không phải trước đây anh nói là đi ít nhất hai năm sao, sao chưa đến một năm đã…”
Nghe thấy lời này, thần sắc Lý Ngang có hơi mập mờ, cố cười để cho qua: “Anh đây không phải là nhớ em quá sao, đề nghị bao nhiêu lần công ty mới đồng ý cho anh về, em không biết anh một mình ở bên ấy khổ thế nào đâu.”
Trong phòng khách không bật đèn, toàn là nến anh ta dùng để tạo bất ngờ, vì thế Bùi Sam Sam cũng không nhìn rõ vẻ mặt bất thường của anh ta, chỉ dịu dàng nói: “Rồi rồi rồi, biết anh chịu khổ rồi, sau này em sẽ thương anh hết lòng.”
Lý Ngang hôn lên môi cô ấy, khẩn thiết nói: “Đừng sau này nữa, bây giờ luôn đi.”
Trong phòng khách, chỉ còn lại ánh nến lung linh.
Trước khi ngủ, Nguyễn Du Hà rót một cốc nước, vốn định uống viên vitamin B9, lục lọi tất cả túi, vẫn không thấy đâu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất