Chồng Cũ Đến Cầu Hôn – Chu Lãng – Nguyễn Du Hà

Ngồi bất lực trên giường, cảm thấy thần kinh đều đang đau.

Hôm nay cô đi rất nhiều nơi, cũng không biết thuốc bị rơi ở đâu.

Quan trọng là, cô còn đến phòng làm việc của Chu Lãng.

Nguyễn Du Hà bình tình một lát, vẫn quyết tâm thăm dò xem sao.

Cô mở số điện thoại của Chu Lãng trong danh sách đen ra, dùng điện thoại bàn của khách sạn gọi đi, chuông kêu một lúc lâu bên kia mới nhấc máy.

“Tổng giám đốc Chu…là tôi.”

“Nói.”

Lạnh lùng, ngắn gọn súc tích.

Nguyễn Du Hà nắm lấy ống nghe, khẽ liếm mối mới thận trọng mở miệng: “Tôi mới nhận ra thuốc…đau dạ dày của tôi không thấy đâu nữa, không biết có rơi ở phòng làm việc của anh…”

“Không có.”

Chu Lãng nói xong, chẳng đợi cô nói tiếp, không chút do dự mà cúp máy.

Nguyễn Du Hà: “…”

Không có thì không có, hung dữ như thế để làm gì, đồ đáng ghét.

Nguyễn Du Hà nằm trên giường, mặc dù cô cố ý nói vitamin B9 thành thuốc đau dạ dày, nhưng mà nếu thật sự rơi ở đó, chỉ dựa vào tác dụng của vitamin B9, tên đàn ông kia nhất định sẽ lại chế giễu cô mơ mộng hão huyền.

Nhưng ngay cả như vậy, Nguyễn Du Hà vẫn có chút không yên tâm, tối cũng ngủ không ngon, hôm sau vừa sáng đã dậy, đến quán cà phê và nhà hàng hôm qua hỏi một lượt, đều nói không nhìn thấy.

Chỉ có thể hi vọng là rơi trên đường.

Nguyễn Du Hà buổi chiều cũng không có việc gì làm, hẹn mấy chủ nhà đi xem phòng, tốt nhất là hôm nay gặp được cái nào phù hợp liền kí hợp đồng rồi chuyển ra ngoài.

……

Tập đoàn Chu thị.

Chu Lãng ngẩng đầu lên từ một chồng tài liệu, mặt lạnh như băng mà nhìn giấy nợ và lọ thuốc đặt bên cạnh, cười nhạt một tiếng.

Còn nói là thuốc đau dạ dày.

Môi mỏng của Chu Lãng hơi mím lại, lâu sau mới lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại mà Nguyễn Du Hà gọi tới hôm qua, bấm gọi lại cho cô.

Anh rất muốn thấy dáng vẻ của Nguyễn Du Hà khi nhận lọ thuốc này trước mặt anh, cũng muốn nghe xem cô còn có thể bịa ra lý do mới nào nữa.

Điện thoại vừa thông, một giọng nữ dịu dàng truyền đến: “Chào mừng gọi đến khách sạn Winton, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài ạ?”

Chu Lãng khẽ cau mày, khách sạn?

Không phải cô ở nhà bạn sao, đi khách sạn làm gì.

Nghĩ đến khả năng nào đó, vẻ mặt Chu Lãng đột nhiên lạnh đi, một lớp sương mỏng phủ lên đôi mắt.

Cúp máy, Chu Lãng đứng dậy sải bước dài ra khỏi phòng làm việc.

Đi đến cửa lại quay trở vào, cầm lấy lọ thuốc trên bàn nhét vào túi áo.

Lâm Nam thấy anh đi ra, lập tức đi theo: “Tổng giám đốc…”

Chu Lãng giọng nói lạnh lẽo: “Đi Thịnh Quang.”

“Vâng.”

Đi được nửa đường, Lâm Nam nhận được một cuộc điện thoại, biểu cảm có hơi nghiêm trọng: “Tổng giám đốc, người nhà họ Quý đến nhà cũ rồi, nghe nói là để bàn về hôn sự của cậu Quý và cô An An.”

Trên khuôn mặt trầm lạnh của Chu Lãng không nhìn ra chút cảm xúc nào, cách vài giây mới nói: “Về đó.”

Chiếc xe đổi hướng, đi thẳng về phía nhà cũ nhà họ Chu.

eyJpdiI6IitrOTVRMk9DZFlhU1RwODNiMTZpMXc9PSIsInZhbHVlIjoiNkdjNjlaMkxMQ2RTTjNEN2hnUUhZb01SdlVmMkdyWkJzamorakozSVFUaTIybkpTelRHR21pVGhLREkrdHA2XC8zdm1IXC9iRExjalF2aWlYbjQxZFFTZz09IiwibWFjIjoiOTEzODBhYzk0ZjUyZTI3MmNhM2U3OTNhZmVkZDU4OGFlODdiZWIxYjc0ODMwMjE4YTVjZDE5OWVkZmJmNTkwNCJ9
eyJpdiI6ImNrZjM4RUdEZXBjQ1wvenlPeW16XC9vdz09IiwidmFsdWUiOiJIT2R4N1QxNDgxQndBbTlPWkJTTFNVbGN3bktoOFNXSEF4ZXM5WGVhN2ZJVmljQlliSVl6UWc2NUdtYWN5bDJ6clVmbGszUjF5TTdXcUtCdEVJTHdIMmZvcGl0ZlY5RnJPWWlYUFdkTlwvc1FwRk5rampTTVwvbmkzWmdtK05NSEtVbkJcL2FDXC96VmNDZnpKVFAwUVdkTTk5Tk4yeGVnclwvZ0c0NEw5YWhEREtyNU5XZGxKTEVwczZ3alwvVnM2YjE2U3BsS3NGdUcwa05aNWxjTlZPbUdIVVBBPT0iLCJtYWMiOiI2MjU3MDU5MTY1ODAzNGZlMmQ1ZDQ1YThjODRjNzFhODljYjFlZmU5OGU1OGI3N2M2OWFmN2NmN2Y4M2MxOTdmIn0=

Nhà họ Lâm và nhà họ Chu là thế giao*, Lâm Tri Ý dịu dàng, yên tĩnh lại hiểu biết, Chung Nhàn vẫn luôn rất thích cô ta.

Ads
';
Advertisement