Chuế Tế Vô Địch - Lạc Thanh Chu (FULL)

Tống Như Nguyệt thu lại mặt cười, ánh mắt nhìn về phía tiểu nha hoàn vừa rồi đi bắt người, hỏi:

- Mai nhi, tiểu tử kia đâu?

Mai nhi cúi đầu, sắc mặt trắng bệch.

Tần Vi Mặc ôn nhu mở miệng:

- Mẫu thân, tỷ phu ngã bệnh, đang nghỉ ngơi trong phòng, là ta không cho Mai nhi đi quấy rầy tỷ phu.

Vừa nghe lời này, mấy phụ nhân lập tức nhìn nhau, đều bắt đầu âm dương quái khí nghị luận.

- Như Nguyệt à, trước đó ngươi cũng không phải nói như vậy, ngươi nói tiểu tử kia đêm nay khẳng định sẽ đến.

- Đúng vậy đó Như Nguyệt, ngươi vừa rồi còn nói khoác cho tiểu tử kia, mấy bài thơ kia đúng là hắn làm sao? Nếu thật, làm sao sớm không bệnh, muộn không bệnh, hết lần này tới lần khác lúc chúng ta tới lại sinh bệnh đây? Ngươi a ngươi a, chớ để cho tiểu tử kia lừa gạt, nói không chừng mấy bài thơ kia, là tiểu tử kia chép chỗ khác tới.

- Đúng vậy đúng vậy, sớm không bệnh muộn không bệnh, đây cũng quá trùng hợp đi.

Tống Như Nguyệt sắc mặt rất khó coi, trừng nữ nhi nhà mình một cái, lạnh mặt nói:

- Có phải sao chép hay không, trong lòng ta nắm chắc, cũng không nhọc đến mấy vị phí tâm. Đợi tiểu tử kia khỏi bệnh rồi, các vị lại đến kiểm nghiệm cũng không muộn. Ta Tống Như Nguyệt đã nói, chưa từng giở trò dối trá, không giống một số người.

- Ha ha, Như Nguyệt, đừng nóng giận, tất cả mọi người đều lo lắng mấy phụ tử các ngươi bị lừa. Mấy bài thơ kia thật phi phàm, không phải người bình thường có thể làm ra được, cho nên mọi người mới nghi ngờ, muốn tới gặp con rể ngươi một lần. Hôm nay hắn bệnh, vậy ngày khác đi. Đi thôi, lên thuyền đi.

Một phụ nhân thấy nàng tựa hồ tức giận, vội vàng cười khuyên giải nói.

Phụ nhân khác mặc dù không nói nữa, vẻ mặt lại tràn đầy vẻ châm chọc, trong lòng âm thầm cười trên nỗi đau của người khác.

Tống Như Nguyệt hừ một tiếng, không nói, dẫn đầu đi tới ven hồ, trong lòng âm thầm buồn bực nói: Tiểu tử thúi kia hôm nay hại ta mất mặt! Chờ hắn khỏi bệnh rồi, ta nhất định phải cầm roi da quất hắn để hắn làm thơ cho ta! Ít nhất một trăm bài! Nếu không ta đánh nát mông hắn!

Một đám nha hoàn bà tử vây quanh mấy quý phụ nhân đến ven hồ, cẩn thận từng li từng tí lên thuyền.

Hôm nay thuyền nhỏ chuẩn bị rất nhiều, còn có mấy người hầu biết bơi ở bên cạnh hộ tống.

- A, Thanh Uyển, ngươi đứng ngốc ở đó làm gì? Mau lên đây đi.

Một quý phụ nhân ngồi trên thuyền, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn thiếu nữ trên bờ.

Tô Thanh Uyển nói khẽ:

- Cô mẫu, các ngươi đi chơi đi, ta cùng Vi Mặc muội muội đã lâu không gặp, muốn trò chuyện với nàng.

Quý phụ nhân kia nhìn Tần Vi Mặc một chút, nhắc nhở:

- Vi Mặc thân thể không tốt, ngươi ít quấy rầy nàng. Muốn nói chuyện trở về phòng nói đi, bên ngoài gió lớn.

Tô Thanh Uyển gật đầu nói:

- Ta biết, cô mẫu yên tâm chơi đi.

Mấy chiếc thuyền nhỏ chậm rãi rời bờ, Tô Thanh Uyển nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối bên cạnh, đột nhiên cười nói:

- Vi Mặc muội muội, ta muốn cầu ngươi một chuyện.

Tần Vi Mặc giật mình:

- Tô tỷ tỷ mời nói.

Tô Thanh Uyển nhìn thoáng qua nhóm quý phụ nhân trên thuyền nhỏ vẫn đang nghị luận tên ở rể kia, cười nói:

- Bây giờ ta muốn đi bái phỏng tỷ phu nhà ngươi một chút, được không?

Tần Vi Mặc sững sờ, ôn nhu giải thích:

- Tô tỷ tỷ, tỷ phu ta hắn thật sự bệnh, hắn...

- Không sao đâu, ta chỉ đi nhìn xem.

Tô Thanh Uyển kéo cánh tay nàng, mặt tươi cười nói:

- Yên tâm, ta ở ngoài phòng. Nếu hắn tỉnh dậy, ta chỉ nói với hắn mấy câu; nếu ngủ, ta chỉ tùy tiện nhìn xem. Ngươi cũng biết, ta từ nhỏ cực yêu thi từ, tỷ phu ngươi làm mấy bài kia, có thể xưng tác phẩm tốt nhất. Mấy người cô mẫu bọn họ sẽ hoài nghi, nhưng ta sẽ không. Bởi vì ta biết nhân phẩm của ngươi, ngươi sẽ không nói dối. Cho nên ta rất hiếu kì, tỷ phu ngươi rốt cuộc bộ dáng thế nào, để ta đi bái phỏng một chút, được không?

Tần Vi Mặc khổ sở nói:

- Tô tỷ tỷ, nhưng hôm nay trời tối rồi, chỉ sợ không tiện lắm.

Nàng không quan trọng.

Nàng và tỷ phu là người một nhà, tỷ phu ngã bệnh, nàng ban đêm vấn an tỷ phu, là chuyện đương nhiên.

Nhưng thiếu nữ trước mắt này, là người ngoài, còn không quen biết tỷ phu.

Đã trễ như vậy, nàng dẫn nàng ấy tới, đúng là không nói cho xuôi được.

Tô Thanh Uyển không khỏi bật cười:

- Vi Mặc muội muội, ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì? Ta xưa nay đã như vậy, mọi người đều biết con người của ta, chỉ cần gặp phải thi từ tốt, mặc kệ ban ngày hay ban đêm, chỉ cần có thời gian, ta đều sẽ đến giao lưu. Tối nay ta tới, chính là vì muốn thấy tỷ phu ngươi, nếu ngươi không cho ta gặp hắn một lần, đêm nay ta khẳng định cả đêm khó ngủ.

Tần Vi Mặc vẫn thật khó xử:

- Nhưng mà...

Tô Thanh Uyên ngắt lời Vi Mặc, nói:

- Vi Mặc muội muội, nếu ngươi không làm chủ được, vậy ngươi dẫn ta đi tìm tỷ tỷ ngươi, ta tự mình nói với nàng. Ta làm người quang minh lỗi lạc, thanh bạch, không sợ bất kỳ lời đàm tiếu nào.

- Aiz... Vậy được rồi.

Tần Vi Mặc bất đắc dĩ, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Nàng biết, nếu đi tìm tỷ tỷ nàng, kết quả cũng giống nhau.

Tỷ tỷ nàng sẽ không để ý thiếu niên kia.

Cho dù là ngã bệnh, cũng không có liếc hắn một cái.

Cùng lúc đó.

Trong phòng.

Lạc Thanh Chu xuống giường, đang ngồi trước bàn sách tìm sách.

Gương đồng nhật nguyệt kia lại đặt trên bàn sách, mặt điêu khắc mặt trăng ngửa lên hứng lấy ánh trăng ngoài cửa sổ, trong mặt gương mông lung âm u, âm khí âm trầm.

Hắn tìm kiếm trên giá sách một chút, đột nhiên lại tìm được một quyển sách hay.

Trong đó có một đoạn văn, làm trong lòng hắn khẽ động.

- Thoát thai hoán cốt, ngoài thân có thân, tụ tắc thành hình, tán tắc thành khí, đây là Dương thần. Nhất niệm thanh linh, hồn thức chưa tán, như mộng như ảnh, giống hình hài quỷ, đây là âm thần...

Không bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Lạc Thanh Chu trở lại trên giường.

Tiểu Điệp nghe tiếng, đi ra mở cửa sân.

Tần Vi Mặc có chút xấu hổ, không biết nên làm sao mở miệng.

Thu nhi và Tiểu Điệp tương đối quen, trực tiếp lôi kéo nàng đi vào tiểu viện, thấp giọng nói:

- Cô gia tỉnh rồi sao? Tô cô nương đặc biệt tới, nói muốn gặp cô gia một lần.

Tiểu Điệp quay đầu nhìn thoáng qua, khổ sở nói:

- Thu nhi tỷ tỷ, công tử nhà ta đã nghỉ ngơi.

Thu nhi dùng đầu ngón tay chọc chọc nàng, thấp giọng nói:

- Cô gia đêm nay không đi ra ngoài, phu nhân rất tức giận. Ngươi vào xem, nếu hắn thân thể tốt một chút, tốt nhất vẫn nên gặp Tô cô nương một lần, dù sao cũng là khách quý, tiểu thư nhà ta cũng rất khó khăn.

Tiểu Điệp bất đắc dĩ, nói:

- Vậy được rồi, ta vào xem.

Tô Thanh Uyển đi vào tiểu viện, ánh mắt nhìn bốn phía mấy lần, nhịn không được nói:

- Vi Mặc, tỷ phu ngươi và tiểu nha hoàn này, hai người ở chỗ này sao? Tỷ tỷ ngươi...

Tần Vi Mặc khẽ thở một hơi:

- Tỷ tỷ của ta thân thể không tốt lắm, cho nên hai người không có ở cùng chỗ.

Tô Thanh Uyển nghe vậy, lại cười nhạt một tiếng:

- Chỉ sợ không phải do thân thể không tốt lắm đâu? Ở rể, lại có thân phận con thứ, cho nên mới có đãi ngộ như vậy?

Nàng ta lập tức lại nói:

- Vi Mặc, ta nói chuyện tương đối thẳng thắn, ngươi chớ để ở trong lòng. Hai người bọn họ đã bái đường thành thân, làm gì có nhiều quy củ như vậy, vợ chồng không ở cùng một chỗ, tính là vợ chồng gì đâu? Tỷ phu ngươi có tài hoa như thế, lại khắc khổ đọc sách, sau này nhất định có thể trở nên nổi bật, các ngươi đối xử với hắn như vậy, chung quy là không tốt lắm.

Tần Vi Mặc có chút cúi đầu, không nói gì.

Tô Thanh Uyển nhìn nàng một cái, không khỏi thở dài nói:

- Ta cũng biết, tình huống tỷ tỷ ngươi đặc thù, có thể đúng là không thích hợp ở cùng một chỗ. Vi Mặc, lời này coi như ta chưa nói, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta biết con người ngươi, trong lòng ngươi khẳng định cũng không chịu nổi đâu. Ai, thế gian này quy củ quá nhiều, đặc biệt là đại hộ nhân gia giống như các ngươi, có chút quy củ nếu không tuân thủ, sẽ bị người đàm tiếu, cũng không có cách nào khác.

Lúc này, Tiểu Điệp bước nhanh từ trong nhà đi ra, cung kính nói:

- Nhị tiểu thư, Tô cô nương, công tử nhà ta tỉnh.

Tô Thanh Uyển ánh mắt sáng lên, lập tức đi tới trước cửa sổ, cúi người nói:

- Lạc công tử, muộn như vậy đến đây quấy rầy, thật xin lỗi. Chỉ là công tử sáng tác mấy bài thơ kia, thực sự khiến lòng Thanh Uyển day dứt khó nhịn, đêm nay thừa dịp cô mẫu tới, Thanh Uyển cũng theo tới, muốn cố ý bái kiến Lạc công tử một chút.

Tần Vi Mặc cũng đi lên trước, âm thanh ôn nhu, vẻ mặt tràn đầy lo lắng:

- Tỷ phu, thân thể ngươi đỡ hơn chưa?

Lạc Thanh Chu ở trên giường, mặc y phục vào, trả lời:

- Tốt hơn nhiều, đa tạ Nhị tiểu thư quan tâm.

Hắn sở dĩ không tiếp tục giả vờ ngủ, một là không muốn khiến cho Tần nhị tiểu thư khó xử, hai là nghe được vị Tô cô nương kia, cảm thấy đối phương là người tốt, chào hỏi chút cũng không vấn đề gì.

Cửa sổ bị đóng.

Trong phòng thắp đèn dầu sáng lên, bóng hắn chiếu trên cửa sổ, lại chắp tay nói:

- Tô cô nương, ta đêm nay không quá thoải mái, không thể ra ngoài gặp mặt cô nương.

Thân ở dưới mái hiên, có chút quy củ không thể không tuân thủ.

Ở chỗ này hắn ở rể, mà không phải công tử.

Tô Thanh Uyển xin lỗi nói:

- Lạc công tử thân thể không thoải mái, Thanh Uyển thực sự có lỗi, không nên tới quấy rầy. Nhưng Thanh Uyển xác thực đối với mấy bài thơ kia của công tử vô cùng kính nể, đêm nay đến đây, là muốn gặp công tử thỉnh giáo một phen, hi vọng công tử vui lòng chỉ giáo.

Trong phòng yên lặng một chút, nói:

- Tô cô nương hiểu lầm, mấy bài thơ kia cũng không phải là ta sáng tác.

Vừa nghe lời này, người ngoài phòng đều khẽ giật mình.

Tô Thanh Uyển vẻ mặt kinh ngạc:

- Lạc công tử vì sao nói như vậy? Mấy bài thơ kia không phải là công tử sáng tác,vậy là ai sáng tác?

Lạc Thanh Chu nói:

- Tại hạ cũng chỉ là nhìn thấy trên một cuốn sách, ghi lại. Còn người nào sáng tác, xác thực không nhớ rõ.

- Vậy Lạc công tử có thể nói cho Thanh Uyển, nhìn thấy quyển sách đó ở đâu không?

Tô Thanh Uyển nhìn cái bóng cao cao trên cửa sổ hỏi.

Lạc Thanh Chu lại yên lặng một chút, nói:

- Quên.

Ngoài phòng rơi vào yên lặng.

Tô Thanh Uyển cười khổ một tiếng, nói:

- Công tử sao lại như vậy, Thanh Uyển biết hôm nay thân phận công tử đặc thù, không nguyện ý nổi danh quá sớm. Chỉ muốn học hành gian khổ, giấu tài, chờ ngày sau khoa cử cao trung, nhất cử thành danh. Thanh Uyển hôm nay đến đây, không còn ý gì khác, chỉ là vô cùng thích tài hoa của công tử, muốn gặp mặt công tử một lần, nói vài câu. Thanh Uyển có thể cam đoan, chuyện đêm nay, tuyệt không truyền cho người ngoài.

Trong phòng rơi vào yên lặng.

Tô Thanh Uyển nhìn cái bóng trên cửa sổ, nói khẽ:

- Lạc công tử, ngươi đã không tiện nói chuyện, vậy có thể giúp Thanh Uyển một chuyện không?

Trong phòng lại yên lặng một chút, mới nói:

- Tô cô nương mời nói.

Tô Thanh Uyển nói:

- Mấy ngày nữa Uyên Ương Lâu muốn tổ chức một Hội Thi Từ, đề mục đã ra, Thanh Uyển trầm tư suy nghĩ, làm hai bài thi từ, chỉ là không hài lòng lắm. Công tử có thể giúp Thanh Uyển làm một bài, giúp Thanh Uyển có mạch suy nghĩ khác được không?

Trong phòng thở dài một hơi nói:

- Tô cô nương, ta thật không có lừa ngươi, ta cũng không am hiểu thi từ.

Tô Thanh Uyển có chút cúi người, cúi đầu nói:

- Lạc công tử, Thanh Uyển có thể cam đoan, sẽ không nhắc đến công tử với bất kỳ ai. Công tử nếu chịu hỗ trợ, Thanh Uyển vô cùng cảm kích, sau này nếu có chỗ cần Thanh Uyển, Thanh Uyển tuyệt không dám chối từ.

Lạc Thanh Chu vẫn như cũ nói:

- Thật có lỗi, Tô cô nương, ta thật không biết làm thi từ, mà đêm nay thân thể ta không quá dễ chịu, cô nương vẫn mời trở về đi.

Tô Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn cửa sổ nói:

- Vậy công tử có thể giúp Thanh Uyển sao chép một bài? Chính là sao chép trên quyển sách công tử vừa nói kia, được không?

Lạc Thanh Chu: ..

- Công tử nếu không đáp ứng, hôm nay Thanh Uyển da mặt dày, đợi ở chỗ này không đi.

Tô Thanh Uyển quật cường nói.

Tần Vi Mặc đứng bên cạnh, nhịn không được ôn nhu thuyết phục:

- Tô tỷ tỷ, ngươi cũng đừng làm khó tỷ phu nhà ta. Tỷ phu hôm nay ngã bệnh, trong lúc nhất thời, cũng làm không ra được.

Tô Thanh Uyển tiến lên mấy bước, khom người cúi đầu đứng ngoài cửa sổ, không nói thêm gì nữa.

Trong tiểu viện lâm vào yên tĩnh.

Những nha hoàn ma ma kia cũng đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó đều nhìn về cái bóng trên cửa sổ, nín thở ngưng thần.

Thời gian giằng co, từng giây từng phút trôi qua.

Nửa ngày, thiếu niên trong phòng mới thở dài một hơi, thỏa hiệp nói:

- Tô cô nương, mời nói đề mục đi.

Lạc Thanh Chu biết rõ, nếu nữ nhân quật cường, mười đầu trâu đều kéo không trở lại, đành chép một bài đuổi đi vậy.

Vừa nghe lời này, không khí ngột ngạt ngưng kết trong tiểu viện lập tức buông lỏng.

Tô Thanh Uyển vẻ mặt tràn đầy vui vẻ ngẩng đầu lên nói:

- Đa tạ công tử, đề mục là Mai Hoa. Dưới lầu Uyên Ương có một vườn mai, đứng ở trên lầu có thể thưởng thức hoa mai mới nở trong viên, cho nên mới ra cái đề mục này.

Trong phòng yên lặng một chút, nói:

- Tô cô nương là muốn thơ, hay là từ?

Tô Thanh Uyển vừa muốn nói chuyện, đột nhiên dừng một chút, mắt sáng lên, nhìn cái bóng trên cửa sổ, cẩn thận từng chút nói:

- Lạc công tử, nếu không... Một bài thơ, một bài từ, có thể chứ?

Trong lòng nàng thầm nghĩ, vị Lạc công tử này đã hỏi như vậy, khẳng định là thi từ đều am hiểu, chỉ là không biết chỉ một lúc như thế, hắn sẽ làm thi từ thế nào.

- Tô tỷ tỷ thật tham lam.

Tần Vi Mặc bên cạnh trong lòng nói thầm.

Đồng thời, hai con ngươi cũng ôn nhu mà nhìn cái bóng trên cửa sổ, trong lòng âm thầm chờ mong, không biết tỷ phu có thể làm ra được sao?

- Tiểu Điệp, vào mài mực.

Trong phòng truyền đến tiếng của Lạc Thanh Chu.

Tiểu Điệp đáp ứng một tiếng, vừa muốn chạy vào, Tần Vi Mặc chẳng biết tại sao, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ xúc động, lấy dũng khí nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc giúp ngươi mài mực, có thể chứ?

Vừa nghe lời này, sắc mặt nha hoàn cùng nhóm ma ma sau lưng đều thay đổi.

eyJpdiI6IlBVQUVRZzhoSWdaVExRY1J3ME9rdGc9PSIsInZhbHVlIjoid2Z5RkJPRVdUb2lOY1pnMW1ma2czZ09JdUJpcUhyU3ExM28wXC9GXC9HUDdtbkxDYWZTelBHM01Uc0Q3T24yNUplN2JJaFZPVE5oOExYOG5pQXN4emU0N0cwYks2U1ZtbmpFUStpcndYK2xvaVpvb0E5XC9XRERudFlJV1JuVGxUVUloNHA4dTBKM3NaVGhQRytnYW9oekZvalZiVTM2QzJNY3NTeDlwaG1lc0N5ak5zT0VRR0Y0alNSNm5SMWJ5bVREIiwibWFjIjoiNTRmNjgyMzg0MzRkN2M0NTkxNGNkY2QxNGVjOTY4YTgxOWY3MTk4OTQ2Y2YwZDBjYjBjYTE1YzU0MDQ0M2I1ZSJ9
eyJpdiI6Ijd3VHVRejE2V1lBVEQrTmQxWWdzOHc9PSIsInZhbHVlIjoidkNEajlcL3dhXC9KUUhjeDBkRkpZOTNaZVhwSXQ5YkU4U1J4dnAzYTM2dWRJSGFWemp4cmVCUjlNUnhcL3pqUGpSSXY0dVI2Q2xpWVc5NDJUVzJwXC9XdEFXM2JqRE9aXC9ocVFjSUFBaHNVbnZKd3ZjM1duSjk3SXlIM0hxNGNwMk1aTGNGMVB1alRteUo2YlR1S291dElLRDloblZsT25tN2NjbHF5dTJLdmFCOEk9IiwibWFjIjoiYjA5ZDE5NDllYjU2MzA4M2FkNGZhNDQwZWFmOTJmYjNhNjY4NzBkOTFhNzEyZDliYjljNmU0Mjk3M2JiNzk2ZCJ9

Huống chi, thiếu niên trong phòng là tới ở rể, lại là tỷ phu nàng, thân phận nàng tôn quý, làm sao lại chủ động đi mài mực?

Ads
';
Advertisement