Châu nhi cúi đầu, không còn dám lên tiếng.
Mặc dù nàng biết cô gia không phải cố ý, nhưng ở trước mặt phu nhân, nàng tuyệt đối không thể giải thích giúp cô gia.
Phu nhân nói cái gì, vậy tuyệt đối là cái đó.
Tại Tần phủ, phu nhân nói cái gì đều đúng.
- Hừ, yếu đuối, ăn nhiều cơm như vậy. Thời điểm phải dùng hắn, hắn lại lười biếng, nên để tiểu tử kia đến hậu hoa viên chăm hoa cho ta, làm việc nhiều, làm nhiều chuyện, hầu hạ ta nhiều hơn. Cả ngày ở trong phòng, không sinh bệnh mới là lạ.
Dáng người Tống Như Nguyệt một bên yểu điệu đi tới sảnh đãi khách, một bên trợn mắt bất mãn quở trách.
Lúc Châu nhi đi theo tới bên ngoài phòng đãi khách, cung kính nói:
- Phu nhân, Nhị tiểu thư đã ra cửa, nô tỳ đi báo cho Nhị tiểu thư một tiếng.
Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày lại nói:
- Nha đầu kia ra làm gì? Ban đêm gió lớn, bên hồ lại có gió nóng, một lạnh một nóng, rất dễ bị bệnh. Ngươi bảo nàng mặc dày một chút, chớ có để cảm lạnh.
- Nô tỳ tuân lệnh.
Châu nhi vội vàng cáo lui.
Đợi nàng đi xa, Tống Như Nguyệt thở dài một hơi, mặt mũi tràn đầy ưu sầu thầm nói:
- Vốn muốn để tiểu tử kia đến tranh cho ta mặt mũi, để cho ta lấy lại chút mặt mũi trước mặt mấy tiểu đề tử kia, hắn đổ bệnh, thật sự phiền lòng.
Nàng và mấy phu nhân kia mặt ngoài hoà hợp, kỳ thực mỗi lần gặp mặt đều âm thầm cạnh tranh.
Các loại khoe khoang, các loại mỉa mai nói móc gièm pha lẫn nhau.
Bởi vì chuyện bị Thành Quốc phủ từ hôn và thu được một người ở rể, nàng lần trước đều bị những người kia mỉa mai cười nhạo, rất mất mặt và buồn bực.
Vốn định hôm nay để tiểu tử thúi kia giúp nàng hả giận, lại không ngờ tiểu tử thúi kia vậy mà cho nàng leo cây, thực sự chán ghét mà.
Chờ hắn khỏi bệnh, cho hắn đẹp mặt!
Tống Như Nguyệt tức giận suy nghĩ, lại thở dài một hơi, đành phải lắc lắc bờ mông, eo thon nhỏ nhắn đi vào sảnh đãi khách, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười xán lạn.
Dưới ánh đèn, tư thái nở nang thướt tha, gương mặt kiều nộn xinh đẹp, vẫn như cũ là một mỹ thiếu phụ phong hoa tuyệt đại tuổi trẻ mỹ mạo. Mấy quý phụ nhân đang uống trà nói chuyện trời đất trong sảnh đãi khách nhìn thấy nàng đến, bên trong ánh mắt đều là hâm mộ ghen ghét, lập tức như hoa đứng lên, hàn huyên vài câu thâm tình.
Sau đó một phu nhân âm dương quái khí nói:
- Như Nguyệt, mấy bài thơ kia thật là con rể tú tài ở rể của ngươi sáng tác? Ta nghe lão gia nhà ta nói, thơ kia cũng không phải tú tài bình thường có thể làm ra được, ngươi cũng đừng gạt chúng ta?
Lại có một phu nhân cười như không cười nói:
- Là thật là giả, đêm nay chẳng phải sẽ biết rồi sao. Như Nguyệt, ta hôm nay mang theo chất nữ Thanh Chiếu nhà ta tới, nàng được vinh dự là tài nữ đầu tiên của Mạc Thành, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, thi từ đều giỏi. Đêm nay chúng ta sẽ biết được tài năng của tài tử ở rể trong miệng ngươi nói tới kia là như thế nào.
Những người khác cũng đều ồn ào phụ họa.
Tống Như Nguyệt rất xấu hổ, nghe mấy phụ nhân lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác chuẩn bị nhìn nàng làm trò cười, lời lúc đầu đang muốn đến khóe miệng, lại cứng rắn nuốt lại xuống bụng.
Nếu nói tiểu tử thúi kia đột nhiên ngã bệnh không thể tới, chẳng phải tự đánh mặt của mình.
Nào có trùng hợp như thế, sớm không sinh bệnh muộn không sinh bệnh, hết lần này tới lần khác lúc cần thì hắn lại sinh bệnh, nói rõ không phải là chột dạ không dám tới sao?
Trên mặt Tống Như Nguyệt miễn cưỡng nặn ra nụ cười nhạt trấn định, chào hỏi các nàng cùng đi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Lúc đi đến đại sảnh, nàng lập tức liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đi qua một bên.
Nha hoàn kia vội vàng tiến đến chỗ gần.
- Mau đi xem tiểu tử thúi kia một chút, không chết thì bắt hắn tới đây! Chết cũng phải nhấc hắn tới.
Trên mặt Tống Như Nguyệt vẫn mang theo ý cười xán lạn kiều mị, miệng lại cắn răng thấp giọng nói.
Nha hoàn lập tức vội vàng rời đi.
Một chỗ khác trong hoa viên.
Tần Vi Mặc mặc lấy áo lông thật dày màu tuyết trắng, nhíu đôi lông mày tinh tế, được Châu nhi nâng đỡ cùng mấy tiểu nha hoàn, lão bà tử chen chúc, mặt mũi tràn đầy lo âu đi về phía tiểu viện của Lạc Thanh Chu ở.
- Tiểu thư, đại phu nói, cô gia không có chuyện gì, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, ngài không cần lo lắng. Nếu không, đừng đi nữa.
Châu nhi nhẹ giọng thuyết phục.
Nàng không muốn để cho tiểu thư nhà mình đi qua.
Dù sao đã là ban đêm, nam nữ thụ thụ bất thân, hai người lại là quan hệ tỷ phu và cô em vợ, sẽ bị người ngoài đàm tiếu.
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Tỷ phu ngã bệnh, ta tự nhiên muốn đi xem một chút.
Dừng một chút, nàng lại khẽ thở dài một một tiếng:
“Coi như thay tỷ tỷ đi xem một chút, tỷ tỷ hẳn sẽ không đi...”
Nhị tiểu thư nói:
“Tỷ phu thân thế đáng thương, lại đến ở rể Tần gia chúng ta, không có thân nhân, không có bằng hữu, lẻ loi hiu quạnh, trong lòng khẳng định tự ti khổ sở... Nếu không ai quan tâm, sẽ rất thê lương.”
Châu nhi không còn dám nhiều lời.
- Khụ khụ...
Đi được chốc lát, Tần Vi Mặc thở gấp hổn hển, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, bị gió lạnh thổi qua, ho khan vài tiếng, thân thể nhu nhược đến đáng thương.
Ma ma bên cạnh vội vàng giúp nàng quấn chặt áo khoác trên người, lại để cho nha hoàn mở dù, đi ở phía trước cản trở gió lạnh thổi tới.
Tần Vi Mặc lại che miệng ho khan vài tiếng, sắc mặt từ đỏ biến thành trắng, đắng chát lẩm bẩm:
- Ta thật vô dụng...
Vành mắt Châu nhi đỏ lên, muốn thuyết phục, lại không dám mở miệng.
Nha hoàn khác cùng ma ma đi theo bên cạnh cũng đều thần sắc ảm đạm, cúi đầu trầm mặc.
Chỉ chốc lát sau, đi đến tiểu viện Lạc Thanh Chu ở.
Châu nhi vội vàng chạy lên gõ cửa:
- Cô gia, tiểu thư nhà ta tới thăm ngươi. Tiểu Điệp, ngủ chưa? Mau tới mở cửa.
Tiểu Điệp ở trong phòng lo lắng thân thể của công tử, căn bản ngủ không được, đang ở trên giường thêu hoa.
Nghe phía bên ngoài có tiếng đập cửa, lập tức xuống giường, đi ra ngoài mở cửa.
Mà lúc này Lạc Thanh Chu đang ngồi ở trước bàn sách đọc sách, nghe được âm thanh, do dự một chút, để sách xuống, về tới trên giường nằm xuống.
Ghi chép liên quan tới thần hồn trên sách rất ít, cũng chỉ có vài đoạn, mà lại người viết sách cũng không phải thật gặp qua, đều là tin đồn, không biết thực hư.
Trong lòng hắn có chút thất vọng.
Xem thân thể hắn phản ứng qua trước đó, cùng điều ghi lại trên sách, hắn cảm thấy thần hồn Xuất Khiếu có lẽ thật có thể thực hiện, cũng không phải là tùy ý bịa đặt.
Sau khi thần hồn cường đại, có thể rời khỏi thân thể, tự bay đi, không chỉ có thể ngao du thiên địa, còn có thể nhìn thấy âm hồn quỷ quái người bình thường không nhìn thấy, vân vân.
Những mẩu chuyện ngắn quỷ quái ghi lại trên sách, có lẽ là tồn tại thật.
Hắn quyết định khi nào có thời gian lại đi tiệm sách phía ngoài tìm một chút, có lẽ có thể tìm được một vài thư tịch giới thiệu về thần hồn. Đồng thời, hắn còn muốn mua mấy quyển thư tịch giới thiệu về võ giả.
Mặc dù hắn bây giờ đã trở thành võ giả chân chính, nhưng hiểu rõ đối với đám võ giả vẫn như cũ ở vào giai đoạn không biết gì.
Đang lúc suy nghĩ miên man, Tiểu Điệp đã dẫn người đi vào tiểu viện.
Tiểu nha đầu cung kính nói:
- Nhị tiểu thư, nô tỳ đi xem cô gia một chút xem cô gia đã ngủ thiếp đi chưa?
Nói rồi nàng chạy tới cửa sổ, đứng phía trước cửa sổ nhẹ giọng gọi:
- Cô gia, Nhị tiểu thư tới thăm người, người đã ngủ chưa?
Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại, không lên tiếng.
Hắn bây giờ mặc dù thân thể cùng tinh thần đều khôi phục, nhưng đầu óc vẫn như cũ rất loạn, không muốn nói chuyện.
Mà loại tình huống này, lấy thân phận cùng quan hệ của hai người, cũng không tiện gặp mặt nói chuyện.
Hắn ngược lại không quan trọng, chỉ sợ đến lúc đó vị nhạc mẫu đại nhân kia nghe nói, lại muốn nổi nóng, nói tỷ phu cùng cô em vợ đêm hôm khuya khoắt lén lén lút lút cấu kết làm bậy, vậy thì phiền toái.
- Tiểu Điệp, không cần gọi nữa... Hình như tỷ phu đã nghỉ ngơi, vậy không nên quấy rầy hắn, ta đứng ngoài cửa sổ nhìn xem một chút là được.
Giọng nói Tần nhị tiểu thư ôn nhu ở bên ngoài vang lên.
- Khụ khụ...
Còn có tiếng ho khan.
Thậm chí có thể nghe được tiếng thở hổn hển.
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm nghi hoặc, không biết vị Nhị tiểu thư này đến cùng mắc bệnh gì, thể cốt vậy mà yếu như thế, còn không bằng cô nương khác.
Tần Vi Mặc đứng dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, thần sắc nhu hòa mà lo lắng, nhìn thoáng qua vào trong phòng, thấp giọng nói:
- Tiểu Điệp, ngày mai ta lại đến thăm tỷ phu... Ngươi phải chiếu cố hắn thật tốt, ban đêm cần vào phòng nhìn nhiều, đắp kín chăn cho hắn...
Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại, trong lòng ấm áp.
Tần phủ mặc dù cũng có chỗ không như ý, nhưng so với Thành Quốc phủ mà nói, nơi này thật là quá tốt rồi.
Có thể ăn no, có thể mặc ấm, còn có người quan tâm.
Vô luận là chủ nhà hay là hạ nhân đối đãi với hai người chủ tớ bọn hắn đều rất tốt.
Lần này ở rể, thật là nhân họa đắc phúc.
Tần Vi Mặc căn dặn xong, che miệng trầm thấp ho khan vài tiếng, lúc đang muốn rời đi, một nha hoàn đột nhiên vội vàng bước chân từ ngoài cửa chạy vào, gấp giọng hô:
- Tiểu Điệp! Tiểu Điệp! Công tử nhà ngươi khá hơn chút nào không? Nhanh để hắn, phu nhân muốn hắn...
Lạc Thanh Chu nằm ở trên giường:
- ...
Tiểu Điệp một mặt mơ hồ.
Nha hoàn kia thở hồng hộc, rồi nói tiếp:
Muốn... Muốn hắn đi qua... Phu nhân thúc gấp, nói vô luận chết sống, đều muốn... Đều muốn nhấc hắn đi qua...
Tiểu viện chớp mắt an tĩnh.
Tiểu nha hoàn kia thở hồng hộc, lúc này mới nhìn thấy Tần Vi Mặc, vội vàng nói:
- Nhị.. Nhị tiểu thư...
Tần Vi Mặc có chút nhíu mày.
- Tỷ phu ngã bệnh, nghỉ ngơi trong phòng, đêm nay không thể ra ngoài.
Tiểu nha hoàn lập tức vẻ mặt đau khổ nói:
- Nhị tiểu thư, nhưng mà... Nhưng chỗ phu nhân...
Tần Vi Mặc lại từ cửa sổ nhìn vào trong phòng một chút, ôn nhu nói:
- Không sao đâu, ta đi nói với mẫu thân là được.
Một đoàn người rời khỏi tiểu viện.
Tiểu nha hoàn Mai nhi kia cũng đành phải đi theo ra ngoài.
Tiểu Điệp đóng kỹ cửa sân, lại đi tới trước cửa sổ nhìn thoáng qua trong phòng, mới trở về phòng mình, tiếp tục ngồi trên giường thêu hoa.
Tần Vi Mặc được Châu nhi và Thu nhi nâng đỡ, đi vào Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Trước có nha hoàn bung dù che gió, sau có mấy ma ma tuổi khá lớn chen chúc đỡ nàng, như công chúa xuất hành.
Nhưng toàn bộ đội ngũ, an tĩnh dị thường.
Ven hồ, trên cây dương liễu treo đầy đèn màu sáng tỏ, gió đêm phất qua, trong hồ nước, sóng gợn lăn tăn, hoa sen lung lay trong gió, đẹp không sao tả xiết.
Tần Vi Mặc ôn nhu nhìn, trên gương mặt thanh lệ tao nhã lại như vẽ, lộ ra thần sắc hơi say.
Áo lông trắng tuyết bọc lấy thân thể, gió đêm quét qua cành liễu rũ, tú mỹ mềm mại, yếu ớt.
- Tiểu thư, trên hồ gió lớn, chút nữa chúng ta đừng lên thuyền.
Châu nhi đỡ nàng, lo âu khuyên.
Một bên khác Thu nhi cũng nói khẽ:
- Đúng vậy tiểu thư, chúng ta đi dạo bên hồ một chút, có phu nhân bồi khách nhân là được rồi.
Tần Vi Mặc yên lặng một chút, ôn nhu nói:
- Ừm.
Hai nha hoàn nhìn nhau, âm thầm kinh ngạc, đêm nay sao tiểu thư nghe lời như vậy?
Lập tức trong lòng hai người khẽ động: không phải là cô gia thân thể không thoải mái, cho nên tiểu thư không có tâm tình?
Không bao lâu.
Chỗ cửa tròn treo đèn lồng, đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười nói.
Lập tức, một đám nha hoàn người hầu vây quanh vài quý phụ nhân phong thái yểu điệu, vừa nói vừa cười đi vào vườn.
Tống Như Nguyệt thân là chủ nhà, tự nhiên đi chính giữa.
Trên gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp như hoa, mang theo nụ cười kiều mị mê người, nhưng nhìn rất giả tạo.
Mà bên cạnh nàng là mấy thiếu phụ trẻ, trên mặt cũng tươi cười xán lạn, chỉ là miệng nói chuyện như kèm gươm chỉa giáo.
Bầu không khí nhìn như hòa hợp sung sướng, lại ẩn giấu đao kiếm.
Nữ nhân thời này, rảnh rỗi chỉ thích nói chuyện phiếm ganh đua so sánh hơn thua .
Tần Vi Mặc đi lên cúi người hành lễ, rất lễ phép chào hỏi các quý phụ nhân trẻ tuổi kia.
- Nha, đây không phải Vi Mặc sao, thân thể ngươi như này, sao có thể ra ngoài chạy loạn, đêm nay có gió, ngươi vẫn nên trở về phòng đợi, chúng ta có mẫu thân ngươi bồi là được rồi.
- Chậc chậc, gương mặt này, tư thái này của Vi Mặc, thật sự là càng lớn càng động lòng người, nhìn còn đẹp hơn mẫu thân ngươi nhiều.
- Nghe nói Vi Mặc thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông. Ngay cả Thanh Uyển nhà ta đều khen mấy tác phẩm xuất sắc của ngươi không dứt miệng đây.
Mấy quý phụ nhân mặc dù nói chuyện với Tống Như Nguyệt mang gươm mang kiếm, nhưng đối với thiếu nữ yếu đuối dịu dàng trước mắt này, lại phá lệ yêu thích, hoặc nói là thương hại, thái độ đều rất tốt.
Lúc này, một thiếu nữ mặc váy dài lam nhạt, từ sau lưng một quý phụ nhân đi ra, cười nói:
- Vi Mặc muội muội, rất lâu không gặp. Lần trước đến nhà ngươi, còn đi cùng Mạnh tỷ tỷ, cũng đã qua hơn mấy tháng rồi.
Thiếu nữ này bộ dáng dịu dàng, dáng điệu uyển chuyển, tên là Tô Thanh Uyển, là tài nữ rất nổi danh ở Mạc Thành.
Bình thường hành vi không câu nệ, thường xuyên xuất đầu lộ diện, đi tham gia các loại thi từ ca hội, còn hiếu thắng thi đấu với nam tử và rất nhiều văn nhân tài tử ở Mạc Thành.
Tần Vi Mặc mỉm cười nói:
- Tô tỷ tỷ vài ngày trước ở Uyên Ương Lâu làm bài « Quên xuân », khắp nơi Mạc Thành đều đang truyền tụng đó.
Tô Thanh Uyển cười cười, nói:
- Không đáng nhắc tới.
Mắt nàng ta lập tức sáng lên, nhìn ven hồ nhìn một chút, hỏi:
- Vi Mặc muội muội, vị tỷ phu ở rể nhà ngươi đâu? Bài Tuyết trắng: Đông qua tuyết trắng vẫn vấn vương, rung cành hoa rụng khắp muôn phương, và bài Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung kia, thật sự là hắn làm sao?
Tần Vi Mặc còn chưa trả lời, Tống Như Nguyệt nhân tiện nói:
- Đương nhiên là tiểu tử đó làm, cái này còn có thể giả sao?
Lập tức trên mặt lộ ra một tia đắc ý:
- Bài Vân tưởng y thường hoa tưởng dung kia, làm ngay trước mặt ta.
- Như Nguyệt, tiểu tử kia đâu rồi? Sao còn chưa đến? Một tiểu tử ở rể mà thôi, kiêu ngạo như vậy, còn muốn mấy người chúng ta chờ sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất