Sau đó đại phu đưa tay bắt mạch cho Lạc Thanh Chu, một bên nghe, vừa nói:
- Chính là cảm giác đau đầu sao? Còn có nơi khác không thoải mái không?
Sắc mặt Lạc Thanh Chu tái nhợt, cố hết sức đáp:
- Chính là đau đầu... Giống như nứt ra vậy.
Tôn đại phu híp mắt xem mạch trong chốc lát, lại hỏi:
- Trước kia không có loại bệnh này?
Tiểu Điệp ở một bên bị hù khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vội vàng hỗ trợ đáp:
- Không có, thân thể công tử nhà ta trước kia vẫn luôn rất tốt.
Tôn đại phu khẽ gật đầu, sau đó đứng lên, dùng ngón tay ấn ấn trán của hắn, đỉnh đầu, huyệt Thái Dương các loại huyệt đạo, nói:
- Nếu chỗ mà ta làm ngươi cảm thấy đau, ngươi nói ngay.
Lạc Thanh Chu cũng không lên tiếng.
Tôn đại phu lại ấn xuống một cái ở cổ của hắn, hỏi:
- Nơi này thì sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không đâu.
Tôn đại phu lại đưa tay lật ra mắt của hắn nhìn một chút, sau đó hỏi:
- Tối hôm qua có cùng phòng với tiểu thư hoặc nha hoàn à?
Tiểu Điệp cuống quít ở một bên thấp giọng đáp:
- Không, không có đâu.
Tôn đại phu lại hỏi:
- Ban ngày thì sao?
Tiểu Điệp xấu hổ tiếng đáp:
- Cũng không có...
Tôn đại phu nhẹ gật đầu, không có nói tiếp, quay người lấy ra giấy bút từ trong bọc, đi tới bên bàn đọc sách, chuẩn bị kê đơn thuốc.
Bách Linh vội vàng hỏi:
- Tôn đại phu, cô gia có bị gì nghiêm trọng không? Là bệnh gì?
Tôn đại phu một bên viết, vừa nói:
- Không sao đâu, chỉ là tinh thần tiêu hao quá nhiều, đầu óc có chút chịu không được, cho nên đột nhiên đau đầu. Ta cho một phương thuốc, lại để cho cô gia nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, dưỡng thần một chút, hẳn là không thành vấn đề.
- Tinh thần tiêu hao quá nhiều?
Bách Linh sửng sốt một chút, hỏi:
- Tôn đại phu, có biết là nguyên nhân gì không?
Tôn đại phu nói:
- Nếu như không phải thức đêm, chính là ban ngày làm việc gì đó tiêu hao thể lực và tinh thần, lại hoặc là gần đây không có nghỉ ngơi thật tốt, mỗi ngày đọc sách cũng có thể là thường xuyên suy nghĩ lung tung. Nguyên nhân có rất nhiều, lão hủ cũng không nhìn ra.
Bách Linh khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trên giường.
Lạc Thanh Chu xoa đầu:
- Nguyên nhân hẳn là đọc sách, mấy ngày nay ta vẫn luôn ở trong phòng đọc sách, nhị ca đưa tới cho ta rất nhiều sách hay, đọc không dừng được.
Ánh mắt Bách Linh nhìn về phía giá sách bên trong góc phòng, cùng thư tịch xếp trên bàn sách, không khỏi trách cứ:
- Cô gia, coi như người chuẩn bị kiểm tra, cũng không thể bức bách mình như thế. Thân thể người vốn đã yếu, còn không biết yêu quý, mỗi ngày đều trong phòng đọc sách, khẳng định sẽ đọc tới bệnh.
Tôn đại phu viết xong phương thuốc, giao cho Bách Linh bên cạnh, cũng nhìn hắn ở trên giường nói:
- Khắc khổ đọc sách là chuyện tốt, nhưng mọi chuyện phải có phân tấc, thân thể mới là quan trọng nhất. Cô gia phải thường xuyên ra ngoài đi vài vòng, rèn luyện cơ thể. Một mực ở trong phòng, thân thể yếu đuối, khẳng định sẽ thường xuyên sinh bệnh.
Lạc Thanh Chu trên giường run giọng nói cảm tạ:
- Đa tạ đại phu.
Bách Linh giao phương thuốc cho nha hoàn sau lưng, để nàng và đại phu đi hiệu thuốc bốc thuốc.
Châu nhi cũng đi theo nói:
- Vậy nô tỳ đi nói cho Nhị tiểu thư cùng phu nhân, nói thân thể cô gia không khoẻ, đêm nay không thể tới.
Trong phòng chỉ còn lại Bách Linh cùng Tiểu Điệp, Bách Linh đi đến bên giường nói:
- Cô gia, người nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay cũng không cần đọc sách, đừng đi ra ngoài. Trong phòng dưỡng bệnh cho tốt. Tiểu thư bên kia, ta sẽ nói cho nàng biết.
Lạc Thanh Chu lại cảm thấy đầu nhói nhói một trận, nhắm mắt lại, không nói gì.
Bách Linh không dám nói thêm nữa, nói với Tiểu Điệp bên cạnh:
- Đi thôi, đóng cửa lại, đừng lại quấy rầy cô gia, để cô gia nghỉ ngơi thật tốt.
Tiểu Điệp “A” một tiếng, lo âu nhìn công tử nhà mình một chút, lo lắng theo nàng ra gian phòng.
Đợi cửa phòng đóng lại, Lạc Thanh Chu chậm rãi mở mắt.
- Tinh thần tiêu hao quá nhiều?
Lúc này, thật sự là hắn cảm thấy tinh thần mỏi mệt, toàn thân bất lực.
Nhưng tựa hồ chỉ là thời gian một nháy mắt, không liên quan tới đọc sách, cũng không liên quan đến luyện công.
Ngay lúc trước đó, hắn ở phía trước cửa sổ chiếu chiếc gương đồng vào mình, sau khi nhìn thấy dị tượng quỷ dị từ trong gương, đột nhiên đau đầu không còn chút sức lực nào.
Chẳng lẽ là cái gương kia, đột nhiên hút đi tất cả tinh thần lực của hắn?
Tinh thần lực?
Trong lòng hắn khẽ động, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Nhìn ngoài cửa sổ một chút, trong nội viện không có người.
Bên ngoài cũng yên lặng.
Hắn lập tức chịu đựng đau đớn rời giường, từ dưới giường lật ra bình sứ chứa chất lỏng màu đen như mực.
Chất lỏng trong này, hắn mỗi lần dùng một giọt, tinh thần đều sẽ trở nên cực kì sung mãn sung túc, một giọt có thể kéo dài ba ngày.
Hắn lập tức mở ra nắp bình, cẩn thận từng li từng tí đổ ra một giọt lên đầu ngón tay.
Chất lỏng đen như mực vừa rơi xuống trên đầu ngón tay, ngay lập tức chui vào từ trong lỗ chân lông đầu ngón tay hắn, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Lại thêm một giọt!
Hắn lại đổ một giọt.
Đợi đầu ngón tay hấp thu hai giọt chất lỏng đen như mực, hắn lần nữa đậy kín bình sứ, thả lại xuống dưới gầm giường.
Lúc hắn trở lại trên giường nằm xuống, đột nhiên kinh dị phát hiện, đầu vừa mới nhói nhói quả nhiên bắt đầu được làm dịu.
Mà tốc độ còn rất nhanh!
Một khắc trước còn như kim đâm đau đớn, giờ khắc này, đã nhanh chóng lui đi.
Mấy phút sau.
Toàn bộ trong đầu chỉ có một chút đau đớn mơ hồ.
Lại qua mấy phút.
Một tia đau đớn còn lại vậy mà cũng biến mất không thấy gì nữa.
Chất lỏng đen như mực này quả nhiên không phải tầm thường.
Lạc Thanh Chu ấn vào các nơi trên đầu, rốt cuộc không cảm giác được một chút đau đớn nào, đồng thời, tinh thần cùng khí lực cũng bắt đầu nhanh chóng khôi phục.
Hắn lập tức rời giường, lấy ra khối Giám Võ thạch, giữ trong lòng bàn tay, thôi động nội lực.
Mặt ngoài ngọc thạch như tuyết trắng lập tức phát sáng lên, xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ.
【 Lực lượng: 50 】 .
【 Tốc độ: 5 】 .
【 Kháng kích đả lực: 50 】 .
【 Tinh thần lực: 1 】 .
Lập tức, trị số phía trên lại bắt đầu biến động.
Lực lượng chậm rãi từ 50 biến thành 60, 70, 80...
Kháng kích đả lực cũng đang dần dần gia tăng.
Tinh thần lực cũng từ 1 biến thành 5.
Lại qua một lát, tinh thần lực không chỉ có khôi phục được 10 như lúc đầu, hơn nữa còn tăng lên một chút, cuối cùng dừng lại ở số 11.
Chất lỏng đen như mực quả nhiên là thứ để gia tăng tinh thần lực.
Bất quá, chỉ là gia tăng tinh thần lực đơn giản như vậy sao?
Chất lỏng xanh đậm mà mặt gương còn lại sinh ra là thuốc phi thường thần kỳ thích hợp để luyện võ, không chỉ có thể hỗ trợ luyện da luyện thịt, thậm chí còn khả năng hỗ trợ rèn luyện toàn bộ nhục thân.
Mà chất lỏng đen như mực ở mặt còn lại kia sinh ra chỉ vẻn vẹn gia tăng tinh thần lực thôi sao?
Khả năng không có đơn giản như vậy.
Nếu như chỉ có thể gia tăng tinh thần lực, tinh thần lực càng ngày càng cao, lại sẽ sinh ra hiệu quả biến chất gì đây?
Lạc Thanh Chu ngồi ở bên giường, rơi vào trầm tư.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới xế chiều hôm nay nhìn thấy một bản thư tịch chí dị.
Phía trên ghi chép một cố sự ngắn, nói là nước nào đó thời cổ đại, có người tinh lực đặc biệt tràn đầy, xưa nay không biết mỏi mệt, ban đêm ngày nào đó, lúc ngủ, đột nhiên cảm giác mình như từ trên giường bay lên, sau đó nhìn thấy thân thể của mình vậy mà vẫn như cũ ngủ ở trên giường...
Lạc Thanh Chu nghĩ đến cố sự này, đột nhiên lại hồi tưởng đến một màn phát sinh của mình trước đó lúc ở phía trước cửa sổ.
Lúc ấy hắn nhìn xem trong gương thấy mặt mày của mình méo mó, trong lúc kinh hãi, thân thể đột nhiên không thể động đậy, sau đó lại đột nhiên cảm giác toàn bộ thân thể nhẹ nhàng, giống như muốn rời khỏi mặt đất, mà hắn trong gương, tựa hồ cũng muốn bay lên.
Liên tưởng cả hai chuyện lại với nhau, trong lòng hắn tựa hồ ẩn ẩn bắt được một vài thứ.
Còn chưa xem hết quyển sách kia.
Trong lòng hắn khẽ động, lập tức buông xuống Giám Võ thạch, đi đến trước bàn sách, lấy ra quyển sách kia từ bên trong đống thư tịch, lật ra xem.
Sau đó lấy ngọn đèn tới, ngồi xuống phía trước cửa sổ, mở sách, nhìn kỹ từng câu từng chữ.
Chờ hắn một lần nữa xem hết truyện ngắn kia, lúc lại thêm một tờ, đã thấy phía trên kia viết:
- Tinh thần con người, đến từ thần hồn... Tinh thần cường tráng, thần hồn mạnh; thần hồn mạnh, thần niệm nhiều; thần niệm nhiều, sẽ phân thần...
- Thần hồn cường đại, có thể ly thể xuất khiếu, một mình du đãng ở trong thiên địa...
Lạc Thanh Chu nhìn xem câu nói này, trong đầu “Oanh” một tiếng, như Hỗn Độn sơ khai, bỗng nhiên hiểu rõ.
Trước đó cảm giác hoảng hốt cùng nhẹ nhàng phía trước cửa sổ chẳng lẽ chính là thần hồn sắp Xuất Khiếu, lại bởi vì tinh thần lực không đủ, thần hồn không mạnh mẽ cho lắm, mà đột nhiên bỏ dở, bị tổn thương?
Giờ khắc này, hắn đột nhiên giống như mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Hắn tiếp tục lật trang sách, như đói như khát nhìn tiếp nội dung bên dưới.
Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Trên cây dương liễu ven hồ treo đầy đèn lồng tinh xảo.
Trong tay nha hoàn cũng đều cầm theo đèn lồng.
Trong cả tòa hoa viên ánh đèn huy hoàng, một mảnh sáng rõ.
Hôm nay có khách quý tới chơi, đều là phu nhân có mặt mũi bên trong Mạc Thành, bình thường có nhiều lần lui tới Tần phủ.
Tống Như Nguyệt tự mình tiếp khách.
- Sớm không bệnh muộn không bệnh, hết lần này tới lần khác lúc này bệnh, ta thấy tiểu tử kia chính là cố ý.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất