- Phụ thân mẫu thân, và trưởng bối khác trong nhà, đều kỳ vọng vào ta rất cao, sang năm Long Hổ học viện chiêu sinh tỷ thí, không chỉ có quan hệ đến tiền đồ của ta, cũng quan hệ đến tiền đồ Thành Quốc phủ chúng ta...
- Thanh Chu, hi vọng ngươi có thể hiểu cho nhị ca.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, cũng không nói chuyện.
Lạc Ngọc lại thở dài một hơi, xoay người, nhìn về phía hoa cỏ ngoài lan can, chậm rãi nói:
- Thật ra nhị ca cũng rất mệt mỏi, mỗi ngày đều ở trong phòng tu luyện, cả ngày lẫn đêm, chưa từng dám lười biếng. Bởi vì một khi dừng lại, rất có thể sẽ bị người khác vượt qua, trong Mạc Thành ngọa hổ tàng long, đối với sang năm Long Hổ học viện chiêu sinh khảo thí, nhất định ta phải vào được. Ngươi là người đọc sách, hẳn hiểu rõ, cuộc thi này của chúng ta, so với khoa cử của các ngươi còn khó hơn, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, chỉ có mấy người có thể có vượt lên, đại đa số đều sẽ bị chen rớt xuống dưới cầu, thậm chí không có cơ hội trở lại trên cầu. Mà sang năm khảo thí, chỉ có ba danh ngạch, trong đó đã định ra hai, nói cách khác, liền chỉ còn lại một danh ngạch...
Lạc Ngọc xoay người, nhìn Lạc Thanh Chu.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Nhị công tử có lời gì, mời nói.
Lạc Ngọc cười cười, thần sắc thoải mái nói:
- Cuộc thi lần này, nhị ca thật ra rất có lòng tin, bất quá, vẫn như cũ có mấy đối thủ cạnh tranh rất mạnh.
Nói đến đây, ánh mắt của hắn lấp lóe, nhìn thoáng qua bốn phía, cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, thấp giọng nói:
- Một người trong đó, ngươi cũng đã gặp qua, hắn là Tần Xuyên, cũng là nhị ca của ngươi.
Nói xong, cười nói:
- Thanh Chu, mặc dù nhị ca kia và ngươi không có thân thiết như giữa hai huynh đệ chúng ta, nhưng dù sao ngươi ở chỗ này có một đoạn thời gian, đi thăm hắn thêm vài lần, thân cận với hắn một chút. Thân thể ngươi xương yếu, có thể nhờ cho hắn dạy ngươi một chút quyền cước cường thân kiện thể, ngẫu nhiên luyện một chút, rất tốt cho thân thể ngươi.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn hắn.
Lạc Ngọc mỉm cười nói:
- Thanh Chu, đọc sách khiến người thông minh, ngươi là người đọc sách, hẳn là hiểu rõ nhị ca đang nói cái gì.
Lạc Thanh Chu không có trả lời.
Lạc Ngọc cười nói:
- Đi thôi, đi chỗ ngươi ở nhìn xem.
Lạc Thanh Chu ở phía trước dẫn đường.
Lạc Ngọc nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt lấp lóe quang mang, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười ấm áp.
Hai người tiến vào tiểu viện.
Lạc Ngọc đứng ở trong tiểu viện nhìn một lát, kinh ngạc nói:
- Thanh Chu, một mình ngươi ở đây sao?
Không đợi Lạc Thanh Chu trả lời, hắn lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng, giận tái mặt nói:
- Tuy ngươi đến ở rể, nhưng nói thế nào cũng là công tử Thành Quốc phủ ta, Tần gia cũng quá xem thường người khác.
Lạc Thanh Chu đứng ở một bên, yên lặng không nói gì.
Lạc Ngọc căm giận vào phòng, nhìn thoáng qua, lại đi ra, hỏi:
- Ngươi và Tần gia đại tiểu thư còn chưa cùng phòng à?
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn hắn:
- Cùng rồi.
Vừa nghe lời này, hắn rõ ràng nhìn thấy con ngươi đối phương co rụt lại, hai mắt có chút híp híp.
- Đã cùng phòng rồi sao?
Lạc Ngọc cau mày, vẫn như cũ trầm mặt nói:
- Nếu như đã cùng phòng, vì sao không ở cùng một chỗ với ngươi? Quả thật khinh người quá đáng!
Lạc Thanh Chu nghe được lời trong lòng của hắn: 【 Trong phòng cũng không có vật dụng của nữ nhân, quả nhiên không có ở cùng một chỗ... Tần gia tiểu thư kia người như thiên tiên, làm sao có thể nguyện ý cùng phòng với hắn? Chỉ sợ tiểu tử này thích sĩ diện, cố ý nói như thế 】 .
- Thanh Chu, mang nhị ca tìm nàng, nhị ca giúp ngươi nói một chút. Mặc dù nơi khác có loại quy củ này, nhưng ngươi dù sao cũng là công tử Thành Quốc phủ, nhị ca cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi ở chỗ này bị khi dễ!
Mặt mũi Lạc Ngọc tràn đầy tức giận.
Lạc Thanh Chu nhìn hắn, một mặt bình tĩnh nói:
- Ta đã quen.
Lạc Ngọc nhíu nhíu mày nói:
- Cái gì quen thuộc? Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể nói loại lời ủ rũ này! Nếu ngươi là người bình thường thì cũng thôi đi, ngươi là huynh đệ của Lạc Ngọc ta! Không ai có thể khi dễ ngươi! Đi, mang nhị ca đi tìm nàng.
Nói xong, kéo hắn đi ra tiểu viện.
Lạc Thanh Chu đi theo hắn đi ra ngoài, lại nghe thấy tiếng lòng của hắn: 【 Ta quả nhiên còn có cơ hội! Tiểu tử này như thế nào xứng với người như vậy, xách giày cho người ta cũng không xứng... Hôm đó thấy một lần, hồn khiên mộng nhiễu, gặp lại nàng một lần, tạm thời cắt đứt phần tương tư này, chuyên tâm chuẩn bị kiểm tra. Đợi đến thời điểm thi vào Long Hổ học viện, tự nhiên muốn gió có gió, muốn mưa được mưa! Về phần tiểu tử này... Mẫu thân tự nhiên sẽ thu thập hắn, không cần ô uế tay của ta 】 .
- Thanh Chu, ngươi dẫn đường, không cần sợ hãi, nhị ca sẽ làm chủ cho ngươi.
Thần sắc Lạc Ngọc uy nghiêm, bộ dáng lòng đầy căm phẫn.
Chỗ sâu trong mắt Lạc Thanh Chu lộ ra một đạo hàn mang, lóe lên liền biến mất.
Hắn đi ở phía trước, mang theo vị Thành Quốc phủ Nhị công tử này đi tới nơi Tần gia đại tiểu thư ở.
Hắn biết rõ, không có được vị Tần đại tiểu thư kia đồng ý, ai cũng đừng nghĩ đi vào.
Mà vị Tần gia đại tiểu thư kia căn bản sẽ không đồng ý.
Hai người rất mau tới đến cửa đình viện.
Cửa sân đóng chặt.
Dưới bóng cửa ra vào, một đạo thân ảnh mặc váy dài xanh nhạt lạnh lẽo đứng đấy.
Hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, lạnh như băng tuyết.
Bộ dáng kia chưa bao giờ thay đổi.
Nàng gọi Hạ Thiền, nhất kiếm phong hầu Hạ Thiền.
Lạc Thanh Chu dừng bước.
Lạc Ngọc cũng ngừng bước chân.
Hắn nhìn chằm chằm thiếu nữ trước cửa ra vào, quay đầu nói:
- Thanh Chu...
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhị công tử, ta không dám đi qua, một mình ngươi đi qua là được.
Lạc Ngọc: - ...
Giữa sân đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Ai cũng không nói gì thêm.
Ánh nắng tươi sáng, chỉ có âm thanh của gió thổi qua.
Giằng co mấy phút, Lạc Ngọc đột nhiên lấy dũng khí, tiến lên một bước, chắp tay nói với thiếu nữ như bóng ma lạnh lẽo kia:
- Cô nương, ta là Lạc Ngọc của Thành Quốc phủ, lần này tới là muốn xin lỗi Tần cô nương chuyện lần trước xảy ra trong phủ. Không biết cô nương có thể đi vào thông báo một tiếng, để tại hạ gặp Tần cô nương một lần, ở trước mặt nói với nàng một tiếng?
Hạ Thiền đứng ở cửa ra vào, hai con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn, không nói một lời, không nhúc nhích.
Lạc Ngọc chờ đợi trong chốc lát, đang muốn mở miệng lần nữa, đột nhiên thấy thiếu nữ kia từ trước ngực để xuống, kiếm trong ngực cũng để xuống hai tay, cầm ở trong tay.
Cặp con ngươi của nàng vốn lạnh lẽo, đột nhiên trở nên càng thêm lạnh lẽo thấu xương.
Như một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ.
Rất kỳ quái.
Cơn gió lúc đầu đang thổi qua từ đầu cành đến bên tai đột nhiên ngừng lại.
- Thanh Chu, có thời gian, về Thành Quốc phủ dạo chơi. Hôm nay nhị ca đến đây, là trốn phụ thân đại nhân cùng mẫu thân đại nhân, lúc này, cũng nên trở về tu luyện. Ngươi cũng không cần đưa tiễn, ở trong phòng đọc sách cho tốt, tranh thủ sang năm thi Hương cao trung. Đến lúc đó huynh đệ chúng ta lại dùng rượu chúc mừng, chẳng phải sung sướng?
Nói xong, Lạc Ngọc vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại nhìn thiếu nữ trước cửa ra vào một chút, thần sắc bình tĩnh rời khỏi.
Chu quản gia đi theo cách đó không xa lập tức đi lên, tự mình tiễn hắn ra khỏi phủ.
Lạc Thanh Chu cũng đang muốn quay người rời khỏi, cửa sân đang đóng lại đột nhiên “Kẹt kẹt” một tiếng từ trong mở ra.
Chờ hắn ngẩng đầu nhìn lại, thiếu nữ lạnh lẽo vừa rồi còn đứng ở trước cửa đã biến mất không thấy.
Đồng thời, trong cửa truyền đến tiếng nói thanh thúy mà tức giận của Bách Linh:
- Cô gia, mau vào bị phạt!
Trong tiểu viện, ánh nắng tươi sáng.
Bách Linh mặc một bộ váy màu hồng, thanh tú động lòng người đứng ở trong tiểu viện, cầm trong tay một roi da nhỏ màu đen, thần tình nghiêm túc nhìn hắn.
Dưới mái hiên cách đó không xa, bên cạnh song cửa sổ điêu khắc tinh xảo, Hạ Thiền ôm kiếm, lạnh như băng tuyết, ánh mắt cũng đang lạnh lùng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu dừng bước chân ở chỗ cửa, cũng nhìn các nàng.
- Cô gia, ngươi biết sai chưa?
Bách Linh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên mở miệng, lung lay roi da trong tay nhỏ.
Lạc Thanh Chu đứng không nhúc nhích:
- Không biết.
Bách Linh nhíu mày nói:
- Không biết? Cô gia biết rõ người kia lúc trước nhục nhã Tần phủ ta, nhục nhã tiểu thư nhà ta, hối hôn từ hôn, ghê tởm đến cực điểm, vì sao còn muốn dẫn hắn tới, chọc tiểu thư nhà ta tức giận?
Lạc Thanh Chu bình tĩnh đáp:
- Thứ nhất, ta không có cách nào từ chối, Chu quản gia và ngươi cũng không có từ chối, không phải hắn không tới được nơi này. Thứ hai, ta biết được Hạ Thiền cô nương sẽ không để cho hắn tiến vào, biết chắc hắn không có khả năng nhìn thấy đại tiểu thư. Thứ ba...
Ánh mắt Bách Linh khẽ động:
- Thứ ba là cái gì?
- Thứ ba, ta muốn xả một chút tức giận trong lòng.
Mặt Lạc Thanh Chu không gợn sóng nói.
Bách Linh sững sờ:
- Xả một chút tức giận?
Thần sắc lập tức khẽ động, tựa hồ hiểu rõ cái gì, lại nói:
- Thế cô gia thoải mái hơn một chút nào không?
Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay với thiếu nữ lạnh lẽo dưới mái hiên:
- Đỡ hơn một chút. Đa tạ Hạ Thiền cô nương, ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn ra vẻ bị làm khó, cũng cho ta biết, hắn cũng sẽ sợ hãi.
Thiếu nữ dưới mái hiên, lạnh lùng hừ một tiếng, quay gương mặt xinh đẹp sang một bên.
Vẻ nghiêm túc trên mặt Bách Linh biến mất, đột nhiên cười nói:
- Cô gia, vậy ngươi có khiếp đảm không? Ngươi sợ ai? Thiền Thiền hay là tiểu thư? Hoặc là, ta?
Lạc Thanh Chu không có trả lời, chắp tay:
- Cô gia, ngươi còn không có cảm tạ Thiền Thiền đâu. Thiền Thiền giúp ngươi xả giận, ngươi nói một câu cảm tạ là đủ rồi sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất