Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, nhìn nàng một cái, vừa nhìn về thiếu nữ ở bên song cửa sổ dưới mái hiên.

Nhưng thiếu nữ chẳng biết lúc nào đã không còn ở nơi đó.

Quả nhiên là đến im ắng, đi vô âm.

Bách Linh cuốn lên roi da nhỏ trong tay, nói:

- Cô gia, tiểu thư ở phía sau vườn hoa đọc sách, đi vấn an tiểu thư đi. Đêm nay người còn phải bồi phu nhân, cũng không cần tới.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng khẽ động, đọc sách?

Từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ, hắn chưa nhìn qua vị Tần đại tiểu thư kia đọc sách, mỗi lần gặp nàng đều đang ngẩn người.

Bách Linh mang theo hắn xuyên qua hành lang, vòng qua phòng ốc, từ thông đạo cạnh bên đi tới hậu hoa viên.

- Tiểu thư, cô gia tới.

Lạc Thanh Chu theo ở phía sau, tiến vào từ cửa tròn bò đầy dây leo màu xanh lục, trong tai đột nhiên nghe được âm thanh luyện kiếm. Hắn ngưng mắt nhìn lại.

Trước mặt, trong lương đình, thiếu nữ một bộ váy trắng an tĩnh ngồi ở chỗ đó, đang nhìn xem sách trong tay.

Ánh mặt trời sáng rỡ bị cành lá ngoài đình cắt nát, chiếu xuống trên mái tóc đen nhánh như thác nước của nàng, lấm ta lấm tấm, được gió nhẹ nhàng thổi qua, giống từng tiểu tinh linh nghịch ngợm.

Ánh nắng chiếu vào bên mặt, hoàn mỹ không một tì vết.

Chỗ đất trống ngoài đình, thiếu nữ một bộ váy xanh xinh đẹp đang cầm bảo kiếm trong tay, lăng lệ mà múa dưới ánh mặt trời.

Eo nhỏ nhắn như liễu, váy như hoa, tóc dài bay múa, dáng người thướt tha.

Hoa mai sớm nở hai bên, bay xuống từng mảnh, xoáy vây quanh thân thể mềm mại nhẹ nhàng nhỏ nhắn của nàng, giống như đang cùng nàng chơi đùa múa ca.

Hai con ngươi đen nhánh sáng ngời, vẫn như cũ lạnh lẽo như đông.

- Cô gia...

Lạc Thanh Chu đang yên lặng xem xét, Bách Linh đột nhiên tiến đến trước mặt hắn, thấp giọng nói:

- Thiền Thiền đang múa kiếm, không phải cao hứng, chính là tức giận, người đoán nàng lần này là vì sao?

Lạc Thanh Chu lại nhìn một hồi, không để ý tới nàng, đi đến ngoài đình nghỉ mát, cách lan can màu đỏ thắm, cúi đầu chắp tay hướng thiếu nữ trong đình, nhẹ giọng hô một tiếng:

- Đại tiểu thư.

Tần Khiêm Gia dừng một hồi, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt yên lặng nhìn hắn.

Nhìn một lát, khẽ gật đầu, lại cúi đầu xuống, tiếp tục xem sách.

Vẫn không có nói chuyện.

Nhưng lần này, cuối cùng có một chút đáp lại.

Lạc Thanh Chu chuẩn bị cáo từ.

Bách Linh vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:

- Cô gia, Thiền Thiền đang múa kiếm, người ở lại xem hết đi. Không thế thì Thiền Thiền sẽ cảm thấy người không nể mặt nàng, sẽ tức giận.

Lạc Thanh Chu lại nhìn thân ảnh dáng người thướt tha phiên nhược kinh hồng (*) lạnh lẽo trong đình viện kia một chút, không có để ý nàng, trực tiếp đi về phía cửa tròn.

[*Nhẹ nhàng như chim hồng bay]

Đối với lời nói của Bách Linh cô nương, hắn nửa điểm cũng sẽ không tin tưởng.

Hắn nếu thật sự đứng ở chỗ này nhìn lén, đoán chừng chờ một lúc chuôi hoa kiếm đang được múa kia liền sẽ muốn lấy cái mạng nhỏ của hắn.

- Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Ngay khi hắn đang đi về phía cửa tròn, kiếm thế đột nhiên chuyển đổi.

Kiếm phong vù vù, kiếm quang cả vườn, như cuồng phong như mưa rào đang vang lên bên tai hắn.

Đồng thời, cảm giác thấy lạnh cả người đánh tới.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng, cổ hơi ngứa.

Bước chân hắn cứng đờ, đứng tại chỗ, không tiếp tục động.

Nhưng cỗ hàn ý này vẫn như cũ tập trung vào hắn, làm hắn không tự chủ được, lông tơ toàn thân dựng ngược.

Hắn đứng mấy giây tại chỗ, mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bóng hình xinh đẹp mỹ lệ tóc xanh bay múa váy dài phiêu dật trong đình viện.

Cánh hoa như mưa, gương mặt xinh đẹp ngậm sương.

Kiếm trong tay thiếu nữ, đột nhiên chậm lại, kiếm quang chiếu rọi cả vườn cũng dần dần thu lại.

Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm thấy cỗ hàn ý bao phủ toàn thân kia cũng không biết khi nào lặng yên không thấy.

Hết thảy khôi phục bình thường.

Giống như vừa rồi cảm giác gặp phải đều chỉ là ảo giác.

Hắn giật mình, vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, nhìn xem thân ảnh duyên dáng lạnh lẽo.

Bách Linh đi tới, cười như không cười nhìn hắn nói:

- Cô gia, làm sao không đi?

Lạc Thanh Chu nhìn xem thân ảnh đang múa kiếm kia, nhìn không chớp mắt, cũng không để ý đến nàng.

Ánh mắt Bách Linh cũng nhìn sang, thấp giọng nói:

- Cô gia, xem được không? Nếu như cô gia cảm thấy đẹp mắt liền đi tìm tiểu thư, nói muốn tiểu cô nương này đi qua làm tiểu nha đầu động phòng cho cô gia, có được hay không?

Lạc Thanh Chu vẫn không có để ý đến nàng.

Lại qua một lát, thân ảnh lạnh lẽo đang múa kiếm trong đình viện rốt cuộc cũng ngừng lại.

- Coong!

Bảo kiếm trở vào vỏ.

Ánh mắt Thiếu nữ lạnh như băng nhìn tới.

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, quay người rời khỏi.

Bách Linh vội vàng ở sau lưng thanh thúy hô:

- Cô gia, ngươi vừa rồi nói khi Thiền Thiền múa kiếm rất vểnh à, là thật sao? Có vểnh lên bằng ta không?

-...

Lạc Thanh Chu bước nhanh ra cửa sân, rất nhanh đã biến mất không thấy.

- Thiền Thiền, đừng nhìn ta như vậy, cô gia vừa rồi nói như thế thật đấy, ghé vào tai của ta nói thầm, còn kém chút cắn lỗ tai ta nữa.

Bách Linh cười mỉm nói.

Hạ Thiền cầm kiếm, thanh tú động lòng người đứng ở dưới cây mai, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

- Đúng rồi Thiền Thiền, cô gia vừa rồi còn nói, ngực ngươi so với ta thì nhỏ hơn đấy. Ai bảo ngươi thẹn thùng, cố ý nén chặt như vậy, ngươi rõ ràng lớn hơn ta. Lần sau gặp được cô gia, ngươi cần phải chủ động giải thích, miễn cho cô gia hiểu lầm.

Bách Linh tiếp tục trêu chọc.

Hạ Thiền ôm kiếm, quay người qua nhìn về phía nơi khác, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh lùng như băng.

Thiếu nữ ngồi trong lương đình đọc sách tựa hồ làm như không thấy đối với náo nhiệt ngoài đình, vẫn như cũ cúi đầu, an tĩnh xem sách.

Cơn gió sáng sớm, phá lệ nghịch ngợm. Lướt qua bên tai thiếu nữ, thổi lên sợi tóc của nàng, mang theo hương hoa mới nở đầu cành, ưu mỹ xoay tròn ở trong hoa viên, nhẹ nhàng nhảy múa.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, đóng cửa. Sau đó đi vào phòng, lấy ra Nhật Nguyệt bảo kính từ dưới giường, lật lên mặt khắc mặt trời, đặt ở phía trên bàn sách trước cửa sổ, cho ánh nắng chiếu vào.

Hôm nay Lạc Ngọc đến, hắn càng thêm kiên định quyết tâm tu luyện.

Thân phận chênh lệch, đến từ xuất thân, rất khó cải biến.

Cho dù là người từng quyền nghiêng triều chính cũng bởi vì là quan hệ con thứ, ngay cả việc mẫu thân nhập vào mộ phần tông tộc đều không thể làm được.

Nhưng bản thân cường đại lại là có thể thay đổi tất cả.

Kẻ yếu tuân thủ quy củ.

Mà cường giả thì có thể chế định quy củ.

Cho nên, hắn nhất định phải mạnh lên.

- Oanh!

Trong hoa viên sau phòng.

Khí lưu xoay tròn, lá khô bay múa.

Chỗ đất trống, Lạc Thanh Chu ra quyền nặng nề, kình phong gào thét, từ chậm thành nhanh luyện Bôn Lôi Quyền.

Trước đây hắn không tới nơi này tu luyện, một là sợ làm hỏng hoa cỏ, lưu lại vết tích quá rõ ràng; hai là sợ lúc chuyên tâm tu luyện, tiền viện có người gõ cửa lại không nghe được.

Hôm nay là không có cách nào.

Đêm nay vị nhạc mẫu đại nhân kia và những người Tần phủ khác muốn đi Dạ Nguyệt Thính Vũ uyển, đoán chừng lúc buổi chiều, bọn hạ nhân nha hoàn sẽ đến trong uyển làm chuẩn bị.

Hắn khẳng định không thể lại đi đến nơi đó tu luyện.

Tiền viện cũng không thích hợp.

Lúc luyện tập Bôn Lôi Quyền tạo ra động tĩnh quá lớn, có người đi qua từ ngoài cửa thì sẽ nghe được.

Cho nên chỉ có thể ra hậu viện.

Bất quá hôm nay hắn cũng không chuẩn bị luyện tập thời gian quá dài.

Liên tục đánh ba lần, sau khi toàn thân có chút mồ hôi, hắn liền ngừng lại.

Trở lại tiền viện.

Đi vào phòng bếp đun nước nóng, Lạc Thanh Chu lau qua thân thể, sau khi đổi một thân y phục sạch sẽ, về tới gian phòng.

Hắn đi đến phía trước cửa sổ ngồi xuống.

Trước tiên hắn nhắm mắt tĩnh tâm, sau đó mở ra thư tịch, chăm chú nhìn lại.

- Quân tử thì cứ ngay thẳng mà đi, không cần quá nhìn ở bề ngoài. Khi Phú Quý, đi đường Phú Quý; lúc nghèo hèn, đi đường nghèo hèn; làm nô dịch, đi đường nô dịch; khi hoạn nạn, đi đường hoạn nạn. Quân tử không vì bất kỳ hoàn cảnh nào mà tự đắc quên mình...

- Người quân tử trước hết cẩn thận về đức, có đức là có người, có người là có đất, có đất là có của cải, có của cải là có sử dụng.

- Làm người tự thành, từ đạo đến đạo, muốn nên người, bắt đầu từ điểm cuối của mọi vật, không thành công không có gì. Là đúc kết thêm kinh nghiệm cho người quân tử. Thành người, không phải tự thành mình sao...

Lạc Thanh Chu mặc dù sớm đã nhớ kỹ hết những văn chương trong đầu, bất quá mỗi lần nhìn lại đều sẽ ghi lại từng câu từng chữ, một lần nữa niệm mặc ra ở trong lòng.

Mà mỗi lần tựa hồ cũng có trải nghiệm mới.

Xem hết 《 Trung Phong 》 , lại nhìn « Luận Ngữ », còn có « Chu Dịch », 《 Thượng Thư 》 vân vân.

Những thứ này đều nhìn qua một lượt.

Mở ra giá sách bên cạnh, phát hiện lần trước Tần nhị công tử mang đến cho hắn mấy quyển sách rất thú vị.

Ngoại trừ sách khoa cử cần đọc ra, lại còn có mấy quyển chí quái tiểu thuyết, quỷ thần cố sự, cùng tập chuyện lạ lưu truyền rất rộng ở dân gian vân vân.

Lạc Thanh Chu lấy ra từ giá sách, chồng chất ở trên bàn sách, một bản từ từ mà xem.

Rất nhanh lại trầm mê ở trong đó.

- Ngoài Nam Hoang có núi lửa, ngày đêm lửa đốt. Trong lửa có chuột nặng trăm cân, lông dài hơn hai thước, mảnh như tơ, có thể làm vải bố. Ở mãi trong lửa, lúc nào đi ra ngoài sẽ trở nên trắng toát, lấy nước đổ vào người sẽ chết, lấy lông nó dệt lại làm vải bố...

- Trường sơn có Vương công, có thể nói là đặc sản của vùng thôn dã, bề ngoài yêu dị. Thường đi kiếm ăn vào ban đêm, sắc thịt màu đỏ, rất bổ dưỡng...

eyJpdiI6IlU5RTFXQ1M1enFWSElSZHkzUGpveVE9PSIsInZhbHVlIjoiY1ppbEVXSEJNWFhoS09aeUF4SXgwRldLc05XekQzNG9nWElLcmxFenBSaUtzYWtoelhuSG9rNzBUNWNqRng0dzhJS1JUdkc4djdMWnpJMkdHQ2ZUOHJiNnlISnZiM01nb1pnV3g2TURPOSs4UXQxNXZ5R09RZVloaHg3ZDZBakU0RDZoQzNYeVwvRG5uMm1id2pHbUl6bUpqb0dzZzRsaTV3QXpSRVRhRTB0cz0iLCJtYWMiOiI3MWY3ZGZmZDhiNjEzNzQ5YzU5ZDcxMGVlMGRmYmVjN2Q3MWFmYjJmZjJkYTk2NjljNjk5MjZhZWViNDY1ZjY0In0=
eyJpdiI6IlpCM1d5UUZVQm1OTVZOV2Ryb1Bob2c9PSIsInZhbHVlIjoibndaOE5nSVwvcEpFdjhuXC9LeFd1OEE2OE1wdlorUmpYNGVwZmFxQ2xHVzN4b0wwNFQ1WnNnVUhpTis4a2dcL3VIb3k5aFQ1RVBncldMaEtYZU0rRFI4OUxYQndNM0dBcFpKS2VHVXFKdGdSMVRsZlhkeVk3WnJjd3FHVXIzQU5sTDAiLCJtYWMiOiIzYTVjOWZjMTE2ZDgzZTJiMTc0MDU1YTQ5ZTk3NGEyYmI0ZDIxYzg0ODk1OWQ4MGFhODlkODdmNWQ1M2Y0MDVhIn0=

Trong bất tri bất giác, mặt trời đã xuống núi.

Ads
';
Advertisement