Nhìn thấy nhiều chuột đen chui vào trong như vậy, đầu tiên An Đào Đào hơi sửng sốt, cuối cùng, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
Hơn hai mươi con chuột đen chạy vào, chắc chắn không phải ngẫu nhiên, nhất định có người cố tình thả cho chúng vào.
Nếu không sao trong một biệt thự lộng lẫy như này sẽ xuất hiện chuột? Lại còn xuất hiện trong nhà kính xinh đẹp như xứ sở thần tiên chứ?
Càng nghĩ càng thấy không có khả năng, nếu thực sự có chuột, đám nhân viên phụ trách nhà kính sẽ bị sa thải, ngay cả những sinh vật như chuột cũng vô trách nhiệm!
Về việc ai là người thả đám chuột vào, kết quả không cần nói cũng biết.
Ai bảo cô đến đây, vậy người thả chuột vào chắc chắn là người đó. Lý Phong...
Tưởng thả chuột vào cô sẽ sợ sao?
Khi cô chơi với chuột và bắt được rắn ở nông thôn, Lý Phong không biết đang chơi với bùn chỗ nào đâu.
An Đào Đào nhìn đám chuột đen đang đến gần, cười khúc khích, nụ cười ngọt ngào nhưng lại có phần gian ác.
Lúc này, cô vô tình nhìn thấy một bóng đen đi ngang qua bên ngoài nhà kính, hình như là Lý Phong, anh ta lặng lẽ đến thăm dò tình hình.
lên.
An Đào Đào đảo mắt, cúi người véo đuôi một con chuột đen, nhấc nó
Con chuột đen liều mạng giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn ngừng giãy
giụa, vẻ mặt cam chịu đáng thương, tên phụ nữ này quá đáng sợ, lại dùng lực rất mạnh, dù thế nào nó cũng không thoát ra được.
Lúc này, Lý Phong trốn ở bên ngoài âm thầm quan sát tình hình bên trong, anh ta không dám quá lộ liễu nên chỉ đứng ở bên ngoài, nhìn thấy có mấy con chuột đen lộng hành, ngoài ra không nhìn thấy thứ gì khác.
Nhưng chỉ cần xác nhận đám chuột đen đã bò vào, những chuyện khác sẽ dễ dàng xử lý.
Khi đám con gái nhìn thấy con chuột đen, thường sẽ rất sợ hãi, đến lúc đó, chắc chắn sẽ thét chói tai và trở nên vô cùng khó nhìn, trong trường hợp này, anh ta sẽ không gây bất kỳ tổn hại nào về cơ thể của An Đào Đào, lại có thể trút giận cho nữ thần, thật đúng là vẹn cả đôi đường.
Nghĩ đến đây, Lý Phong cười thầm, anh ta cũng không cảm thấy đối phó với một cô gái như này, không ga lăng đến mức nào.
Sau khi đợi bên ngoài một lúc lâu, trong nhà kính cũng không có động tĩnh gì.
Ngay cả một tiếng kêu hét cũng không có.
Chuyện này, có gì đó không đúng.
Lý Phong đứng ở bên ngoài, nụ cười dần dần cứng lại, không có lý do gì lại không có động tĩnh, chẳng lẽ An Đào Đào nhìn thấy nhiều chuột đen bò vào quá nên sợ đến mức ngất xỉu rồi sao?
Vốn dĩ anh ta chỉ muốn dọa cô chút thôi, cũng không dám nghĩ làm chuyện gì khác, ai bảo cô là vợ của Lục Cửu Gia.
Nếu thực sự ngất xỉu, lại bị Lục Cửu Gia biết chuyện, vậy chắc chắn tiêu đời mất.
Lý Phong nuốt nước miếng, cẩn thận đi vào trong nhà kính, bên trong yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu của chuột đen không ngừng vang bên tai, ngoại trừ tiếng này, anh ta không nghe thấy cái gì cả, ngay cả bóng người cũng không
thấy đâu.
“!” Sao có thể, anh ta tận mắt nhìn thấy An Đào Đào đi vào, một người đang sống sờ sờ sao có thể đột nhiên biến mất được?
Lý Phong không tin có ma, đi tới gần vài bước nữa, cẩn thận tìm kiếm.
Tiếng bước chân “cộp cộp cộp” vang lên trong nhà kính, đan xen với tiếng kêu chít chít của chuột, lại tạo thành một cảm giác kỳ dị không thể diễn tả được, cũng khiến trong lòng Lý Phong rùng mình.
Người đang sống sờ sờ lại biến mất, chẳng lẽ là gặp ma?
Mặc dù Lý Phong là người cứng cỏi, nhưng ngày thường hay đọc nhiều tiểu thuyết kỳ quái dị hợm, trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ hỗn độn khiến tay chân anh ta lạnh toát, tinh thần hơi sụp đổ.
Lúc này, một đôi tay trắng nõn đột nhiên đặt trên vai Lý Phong.
Tim Lý Phong đập thình thịch, cả người sởn gai ốc.
Anh ta cứng ngắc quay đầu lại, thứ anh ta nhìn thấy là năm ngón tay trắng nõn trong suốt, thẩm dưới ánh nắng, có vẻ đẹp khó tả, nhưng ở trong
mắt Lý Phong, nó vừa đáng sợ và khủng khiếp như âm hồn nửa đêm.
Chủ nhân của bàn tay này, chẳng lẽ là ma?
Lý Phong nuốt nước miếng, chỉ dám nhìn ngón tay, không hề dám nhìn chủ nhân của ngón tay.
“Lý Phong, quay đầu lại đây.” Ngay lúc Lý Phong hạ quyết tâm không quay đầu lại, sau lưng truyền đến một giọng nữ, giọng nữ lúc ẩn lúc hiện, không thể diễn tả được.
Hai mắt Lý Phong trợn tròn, sợ đến mức cứng đờ người.
Dù vậy, giọng nói phía sau vẫn không chịu dừng lại.
“Lý Phong, quay đầu lại đâu.”
“Sao lại không quay đầu lại?”
“À, tôi đã chuẩn bị một món quà cho anh rồi nè.”
Sau khi nói xong câu cuối, Lý Phong thực sự cảm thấy có thứ gì đó lông
xù xù đang cọ vào tai mình, ngoại trừ lớp lông xù đó, có cả những móng vuốt
nhỏ sắc nhọn đang cào vào tai anh ta.
Lý Phong: “!!”
Cái quái gì thế, thật đáng sợ.
Lý Phong nín thở, từng chút từng cứng người quay đầu lại, chỉ liếc mắt một cái, hai mắt anh ta trắng dã, kinh hãi kêu lên: “A..”
Anh ta đã thấy gì?
Anh ta không ngờ lại nhìn thấy một sinh vật lông đen đang không
ngừng giãy giụa, thứ đó ở gần trong gang tấc, nó hung ác và tàn bạo, còn nhẹ hàm răng sắc nhọn như muốn cắn xé anh ta.
Thực sự rất đáng sợ.
“Chít chít chít...”
Thứ đáng sợ màu đen đó vẫn đang kêu to, tiếng kêu rất giống với tiếng chuột?
Lý Phong dừng lại, sau đó nhìn chăm chăm, phát hiện thứ màu đen xấu
xí đó đúng là con chuột, còn người cầm con chuột màu đen hóa ra là An Đào Đào!!!
u?
Lý Phong mấp máy môi, lập tức ngẩn ra.
Cô ta không những không biến mất mà vẫn luôn ở trong nhà kính
Hơn nữa, cô ta không sợ con chuột đen, lại còn cầm con chuột đen trong tay, làm ra vẻ rất thành thạo.
Lý Phong mấp máy môi, không biết nên nói cái gì, cũng không biết phải đối mặt với An Đào Đào thế nào.
Thấy Lý Phong im lặng, An Đào Đào mở lời trước, cười nói: “Lý Phong, một tên đàn ông trưởng thành như anh lại sợ chuột sao?”
Lý Phong nhìn cô với vẻ mặt vô cùng phức tạp, cố hết sức phản bác: Không, tôi không phải, tôi không sợ.”
An Đào Đào cong môi cười, vẻ mặt như thể đang giễu cợt anh ta, nhưng giọng nói lại ngọt ngào và êm dịu: “Thật sao? Vừa nãy anh còn hét lớn như vậy, không những thế, lúc tôi gọi anh, anh không hề quay đầu lại, chẳng lẽ anh tưởng trong nhà kính này có ma à?”
Lý Phong đỏ bừng mặt, cố gắng phản bác: “Không, tôi không phải.” An Đào Đào nhếch môi cười đầy ẩn ý: “Ồ vậy sao? Nhưng vữa nãy anh kêu rất thảm thiết mà.”
Mặt Lý Phong đỏ bừng, không phải, tên ngu ngốc vừa nãy không phải là anh.
An Đào Đào lắc lắc con chuột đen trong tay, vừa giống cố tình lại như vô ý muốn hù họa Lý Phong lần nữa.
Sau khi nhìn thấy rõ là chuột, Lý Phong không còn sợ hãi nữa, chính anh ta là người thả hơn hai mươi con chuột đen vào nhà kính, nếu anh ta biết An Đào Đào không sợ chuột đen từ trước, anh ta sẽ không lãng phí công sức của
mình.
“Tại sao trong tay cô lại có một con chuột đen?” Lý Phong cau mày, biết
rõ còn cố tình hỏi.
An Đào Đào chớp chớp mắt, bày ra bộ dạng ngây thơ không biết gì: “
Không biết nữa, tôi vừa vào đã có hơn hai mươi con chuột bò thành đàn, lẽ là do chúng nó đói quá, muốn tìm đồ ăn chăng?”
Đi tìm đồ ăn cái quần què gì, lũ chuột đen này đến để hù dọa cô đấy!
đen lại muốn vào nhà kính tìm đồ ăn, chẳng lẽ chúng ăn cánh hoa à?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất