An Đào Đào xòe hai tay ra, vẫn không biết gì, vẻ mặt rất vô tội: "Ai biết đâu, chẳng lẽ bọn chúng đói đến mức muốn ăn hết sao?"
Lý Phong không nói được nên đành thôi không nói nữa.
Trong tay An Đào Đào vẫn còn treo con chuột đen, không có ý định thả nó ra: "Lý Phong, anh kêu tôi vào nhà kính trồng hoa làm gì? Chẳng lẽ là bắt chuột đen chơi cho vui sao?"
Ánh mắt âm trầm của Lý Phong ngay lập tứ chiếu lên trên người An Đào Đào, lúc này, vẻ mặt của anh ta lập tức trầm xuống, quét sạch những chật
vật vừa nãy, hung dữ như một chú báo nhỏ.
“Cô bắt chuột vui quá nhỉ?” Anh ta cười lạnh lùng hỏi.
An Đào Đào đặt những con chuột đen mà cô bắt được xuống đất rồi nói: "Tất nhiên rồi, nếu chúng chạy đến trước mắt tôi, tôi nhất định phải chơi với chúng chứ."
“Ha ha.” Lý Phong vẫn cười lạnh lùng, nhìn con chuột trên mặt đất, chỉ
cảm thấy mình nói đùa thôi.
An Đào Đào nhìn thấu vẻ mặt của anh ta, cười ngọt ngào như thế, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một sự châm chọc.
Chuột đen là một con vật cưng nhỏ dễ thương trong mắt cô!
An Đào Đào khoanh tay, rất có khí thế nhìn Lý Phong: "Anh còn chưa trả lời tôi, muốn tôi tới đây làm gì?"
nào.
Lý Phong sửng sốt một chút, hoàn toàn không biết nên nói như
Làm sao anh ta có thể để An Đào Đào biết mục đích thực sự, lỡ đâu cô đi nói với Cửu Gia thì sao?
Tròng mắt Lý Phong vừa chuyển, rất nhanh đã nghĩ ra một cái cớ: "Cũng không có gì, chỉ là bà nội tôi nói cô rất ít khi tới đây, bảo cô mang một chậu hoa về."
Những bông hoa trong nhà kính đều vô cùng quý giá và xinh đẹp, một chậu thôi cũng có giá trị rất xa xỉ.
An Đào Đào nhướng mày, buồn cười nhìn Lý Phong: "Thật sao?"
Lý Phong cắn chặt môi, cả trái tim đều đang rỉ máu: "Đương nhiên là thật rồi..."
An Đào Đào vỗ tay một cái, cười rạng rỡ: "Đã như vậy thì tôi không khách khí nữa."
rôi!
Lý Phong trừng mắt nhìn cô một cái, vốn dĩ cô đã không khách khí
Thần công trừng mắt của anh ta không hề có lực uy hiếp, vì vậy An Đào Đào đã đã lựa chọn dưới ánh mắt không mấy thiện cảm của anh ta, cuối cùng cô cũng chọn được chậu cây mà mình thích.
Là một chậu hoa thuỷ sam, trông có màu xanh ngọc lục bảo, lá có nhiều hình dạng khác nhau, trông vô cùng tự do tự tại, có một sức hấp dẫn khó tả,
An Đào Đào vừa nhìn đã thích.
“Tôi muốn cái chậu này.” An Đào Đào ôm nó vào trong ngực, dáng vẻ yêu thích đến mức không buông được.
Lý Phong nhìn chậu hoa mà cô chọn, tức đến suýt hộc máu.
Thứ này vừa cổ vừa quý, không phải thứ tầm thường, sao tầm nhìn của cô ấy tốt như vậy nhỉ?
Không phải cô ấy lớn lên ở nông thôn sao?
Đáng ghét!
Hoàn toàn không hiểu sự vướng bận của anh ta, An Đào Đào vui vẻ bước ra khỏi nhà kính với chậu cây trên tay.
Lý Phong nhìn bóng lưng cô rời đi, sắc mặt lập tức suy sụp, mất phu lại còn thiệt quân, nhưng anh ta còn có thể làm được gì bây giờ? Chỉ có thể dùng chậu cây này để bịt kín miệng cô thôi.
Khi An Đào Đào chuẩn bị trở lại phòng khách, Lý Phong lập tức chạy đến cửa phòng khách chặn đường cô.
An Đào Đào ngước mắt lên, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lý Phong, hỏi: "Sao vậy?"
Lý Phong đỏ mặt, một lúc lâu sau mới nói: “Cô cất chậu cây này đi, đừng để ông bà nội tôi nhìn thấy”
An Đào Đào lộ vẻ mặt khó hiểu: "Tại sao, không phải bà nội Lý bảo tôi chọn sao?"
Ánh mắt Lý Phong khẽ động, đột nhiên cảm thấy có hơi chột dạ, anh ta nói hưu nói vượn chỉ là muốn bịt miệng An Đào Đào thôi, nếu bị bà nội nhìn thấy thì phải giải thích như thế nào đây?
Không, chắc chắn trước khi giải thích, An Đào Đào đã khai anh ta ra, đến lúc đó, mời lời nói dối sẽ bị vạch trần.
nào.
Lý Phong cắn môi, trong lúc nhất thời không biết giải thích như thế
An Đào Đào chớp chớp đôi mắt to, biểu cảm rất ngây thơ, ánh mắt cũng trong trẻo sáng ngời, bị đôi mắt của cô nhìn như vậy, Lý Phong cảm thấy mình thật sự là một tên khốn kiếp tội ác tày trời.
“Rốt cuộc là sao vậy?” Thấy anh ta lề mề không nói lời nào, An Đào Đào đành phải hỏi lại.
Lý Phong dừng lại vài giây, dường như đang sắp xếp lại vốn từ của mình, một lúc sau anh ta mới nói: “Đúng là bà nội bảo cô chọn nhưng chậu cây này quả mảnh mai, tốt nhất cô nên đặt nó vào nơi an toàn bí mật, hiểu
chưa?"
cười.
Thấy dáng vẻ anh ta nói lý lẽ chính đáng này, An Đào Đào vô cùng muốn
Mảnh mai?
Đặt nó ở một nơi an toàn bí mật?
Đúng là thiếu sót khi anh ta nói vậy.
An Đào Đào cong môi cười, cũng không có ý vạch trần anh ta, dáng vẻ vụng về của anh ta rất thú vị.
“Thì ra là như vậy, vậy tôi đi mang cái chậu cây này đi.” An Đào Đào nhướng mày, bỏ chậu cây vào túi nilon, sau đó cô xách túi nilon như vậy đi vào phòng khách.
Nhìn thấy hành động của cô, Lý Phong tức giận cắn môi.
Dám bỏ một chậu cây quý giá như vậy vào một chiếc túi ni lông, nếu làm nó hỏng thì sao?
Nhưng mà, nếu bỏ vào, ông bà nội sẽ không thể nhìn thấy nó, vậy thì những chuyện ngu xuẩn mà anh ta cũng sẽ không bị bọn họ biết!
Lý Phong vỗ ngực, lập tức an tâm hơn rất nhiều, hoàn toàn không biết
An Đào Đào đã biết rõ từ lâu, quả thực anh ta đang bịt tai trộm chuông.
Sau khi vào phòng khách, bà nội Lý và ông nội Lý cũng từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy bọn họ đi vào, trên mặt đều nở nụ cười vô cùng hiền lành.
“Đào Đào, cháu xách cái gì trong tay đó?” Bà nội Lý tinh mắt lập tức nhìn thấy túi nilon trong tay An Đào Đào nên hỏi.
Lý Phong dừng bước lại, hai mắt mở to, cả người vô cùng chột dạ, anh ta căng thẳng nhìn An Đào Đào vài lần, ý bảo cô đừng nói lung tung.
An Đào Đào vô thức nhìn Lý Phong, cô vẫn là dáng vẻ ngây thơ trong
trẻo kia, cô cắn môi như muốn nói gì đó lại không dám nói ra, điều này khiến
cho Lý Phong sợ đến mức tim run lên.
Qua một lúc lâu, An Đào Đào rốt cuộc cũng nhẹ nhàng nói: "Không có
đồ gì cả, chỉ là một ít đồ lặt vặt thôi.”
Bà nội Lý không đi sâu vào chi tiết.
Lý Phong thấy tình hình như vậy, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.
Nguy hiểm thật! Nếu bị bọn họ biết chuyện ngu xuẩn này của mình thì sẽ bị đánh chết mất.
An Đào Đào vẫn bình tĩnh, dứt khoát mang túi nilon vào phòng
khách.
Lý Phong nhìn bóng lưng của cô, vẻ mặt phức tạp.
Không bao lâu sau, trong bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn, bà nội Lý và ông nội Lý nói sẽ đãi cô ăn cái gì đó, quả thật họ đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu tươi ngon, thậm chí còn có một số nguyên liệu nấu ăn quý chưa từng thấy qua. Sau khi những nguyên liệu quý đó được nấu lên thì có một mùi hương thơm tràn ngập trong chóp mũi, làm người ta khó cưỡng.
Ngồi vào trước bàn ăn, An Đào Đào cười nói: "Ông nội Lý, bà nội Lý, ông bà quá khách sáo rồi, lại còn chuẩn bị món ngon nữa."
Bà nội Lý cười hiền lành: "Cháu là ân nhân cứu mạng của nhà họ Lý, lại còn là một đứa bé ngoan, ông bà chắc chắn không thể làm sơ sài được." Ông nội Lý lén vươn móng vuốt, muốn ăn một miếng thịt, lại bị bà Lý dùng đũa đánh gãy.
Ông ấy phồng má lên, vô cùng uất ức.
An Đào Đào thấy thế thì nhếch khóe môi lên, khi cười, ánh mắt lấp lánh như nước suối nguồn trong veo: "Cháu rất vui, cũng rất thích ạ."
Về phần Lý Phong, mặc dù là cháu trai của hai ông bà cụ này nhưng lúc này lại như người trong suốt, hoàn toàn không thu hút được sự chú ý nào, thật đáng thương.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất