Lý Phong vốn không để ý nhưng vừa thấy An Đào Đào lăn lộn như cá gặp nước, trong lòng anh ta cực kỳ khó chịu.
Dựa vào cái gì chứ?
Nhân phẩm của chị ta xấu xa như vậy, lúc nào cũng bắt nạt nữ thần, dựa vào đâu lại được ông bà yêu mến.
Lý Phong dùng đũa gõ nhẹ lên chén sứ bên cạnh, ý muốn thu hút hai người nhưng sự chú ý của họ luôn ở trên người An Đào Đào, còn nói nói cười cười với cô, cứ như cô mới là cháu gái của họ.
Anh ta cắn môi, khó chịu đến mức mặt mũi méo mó.
An Đào Đào ăn cực kỳ vui vẻ, lập tức quên mất sự tồn tại của Lý
Phong.
Loại con trai lấy chuột dọa con gái cũng không phải thứ đàn ông tốt đẹp gì, không đáng để cô chú ý tới.
Lý Phong há miệng, đột nhiên lên tiếng: “Lần trước tôi có nghe nói vài chuyện xảy ra trong bữa tiệc, bạn học An Đào Đào, tôi vô cùng tò mò, cô thật sự là con gái riêng nuôi ở nông thôn hả?”
Anh ta làm ra vẻ như vô tình nhắc đến nhưng lời nói lại tràn ngập gai nhọn, ngay cả sâu trong đáy mắt cũng chứa đựng ác ý chói lọi.
Lời này vừa nói ra, không khí trên bàn cơm lập tức thay đổi, bà cụ Lý với ông cụ Lý dùng ánh mắt sắc bén nhìn Lý Phong chằm chằm, cái thằng cháu trai khù khờ này có biết mình đang nói gì không?
Không quy không củ, chỉ biết ăn nói trống không như vậy!
Ông cụ Lý đập lên bàn một cái, trong mắt chứa cảnh cáo: “Ăn mà cũng
không bịt được miệng mày nữa hả?”
Lý Phong hất cằm lên, vẻ mặt cứng đầu.
Ông cụ Lý tức đến mức muốn đánh người.
An Đào Đào lập tức vỗ nhẹ lưng ông, để ông dễ thở: “Ông Lý đừng buồn vui quá đà, bình tĩnh lại bình tĩnh lại.”
Nói xong, An Đào Đào quay đầu lại nhìn về phía Lý Phong, không vui không giận nói: “Đúng vậy, dù sao đã có rất nhiều người biết, tôi không giấu giếm làm gì nữa, bạn học Lý Phong có gì muốn dạy bảo hả?”
Thấy biểu cảm bình tĩnh của cô, Lý Phong mấp máy môi, cũng không biết nên nói gì.
Anh ta còn tưởng đâu cô sẽ hoàn toàn bùng nổ, không ngờ cô lại bình tĩnh đến như vậy, hoàn toàn vượt qua dự đoán của anh ta, thế cho nên rất nhiều lời anh ta đã nghĩ sẵn không có đất dụng võ.
Lý Phong nín nhịn hồi lâu, lát sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì ra là sự thật à, tôi còn tưởng đâu mấy tin đồn đó là giả chứ, nói vậy thì chị gái cô An Định Nhiên mới là tiểu thư thật sự đúng chứ.”
Nữ thần đẹp như vậy, lại còn có trình độ không tối trên phương diện vẽ tranh, vừa nhìn là biết ngay tiểu thư được gia tộc lớn bồi dưỡng ra.
Còn về phần An Đào Đào, ngay cả bắt chuột cũng dám làm thì chính là con nhóc ở quê thôi, chắc chắn Lục Cửu Gia bị mù rồi.
Bà cụ Lý với ông cụ Lý nghiêm mặt, giận đến nỗi muốn khâu miệng của anh ta lại.
Một bữa cơm cảm ơn lại bị cái thằng này làm cho bầu không khí trầm xuống, nó ăn sầu riêng phải không, sao mà miệng thúi quá vậy?
So với sự tức giận của họ thì An Đào Đào vẫn còn đang cười, nụ cười ngọt ngào xinh đẹp: “À, dạo này anh thân thiết với An Định Nhiên vậy hả, cô ta không nói với anh mấy chuyện này sao?”
bác.
Nghe vậy, Lý Phong khẽ nhếch môi nhưng lại không có cách nào phản
Quả thực anh ta rất thân thiết với nữ thần, nữ thần cũng đã kể cho anh ta nghe chuyện trong bữa tiệc.
Nếu bây giờ anh ta kêu không có nói thì khác gì nói dối đâu?
Nói xong, An Đào Đào chớp mắt, cô chỉ dùng vài câu ngắn ngủi đã làm rõ được quan hệ giữa Lý Phong với An Định Nhiên, cũng khiến cho ông cụ Lý với bà cụ Lý càng thêm kinh ngạc.
Họ đã nghe qua về An Định Nhiên, hình như không phải cô gái tốt lành
gì.
Lần trước ở trong bữa tiệc, thế nhưng còn dám công khai tuyên bố muốn cướp Lục Cửu Gia nhưng mà không chỉ không thành công, mà cô ta còn bị ném ra ngoài.
Một cô gái vừa mới từ bỏ Lục Cửu Gia, đã làm thân với thằng cháu trai khù khờ nhà bọn họ, không phải coi trọng thứ gì nhà bọn họ đấy chứ? Người của thế hệ trước có cái nhìn sắc bén, lập tức nghĩ ngay tới trọng
điểm.
Hai ông bà cụ nhìn thằng cháu trai ngu ngơ nhà mình, chuẩn bị lát nữa
sẽ bàn về việc này.
An Đào Đào im hơi lặng tiếng uống một ngụm canh, khóe môi cong lên độ cung nho nhỏ, thật ra cô cố ý nói như vậy, hai ông bà cụ đối xử với cô rất tốt, nên để cho họ biết Lý Phong đang làm gì, tránh cho sau này bị An Định Nhiên lừa xoay mòng mòng, rồi làm mấy việc không tốt thì rất khó kết thúc.
cô ta.
cười.
Bây giờ An Định Nhiên lấy Lý Phong làm dê đầu đàn, để đỡ đạn hộ
Sau một thời gian im ắng, trên bàn cơm lại lần nữa phát ra tiếng nói
Lý Phong không dám nói chuyện nữa, An Đào Đào này nhìn thì như con thỏ trắng nhỏ nhắn, nhưng thực ra là một con hồ ly xảo quyệt, không sợ trời không sợ đất, không chỉ không thể trêu vào mà còn bị cắn ngược lại nữa, đáng sợ cực kỳ.
hơn.
Thấy anh ta im lặng, An Đào Đào nhướng mày, ăn càng thoải mái
Lý Phong cắn đũa, bày ra dáng vẻ uất ức lắm.
Ăn cơm cảm ơn xong, trước khi đi An Đào Đào còn dùng ánh mắt hàm ý sâu xa nhìn Lý Phong.
Cả người Lý Phong run lên, cảm giác như bị một con sói con theo dõi vậy.
Rất nhanh An Đào Đào đã thu lại ánh mắt, lên xe nhà mình.
Hoàng Sâm đánh tay lái, thuận miệng hỏi một câu: “Chị dâu chơi có vui không?”
An Đào Đào chống tay lên cắm, nghĩ một hồi rồi cười nói: “Vui chứ, bắt nạt một chú báo con, nhìn dáng vẻ nó vò đầu bứt tai mà hả hê.”
“!!” Hoàng Sâm trừng mắt, sao nhà họ Lý lại có loài động vật đáng sợ
như báo vậy?
“Chị dâu, chị ghê gớm thật.” Hoàng Sâm không khỏi khen ngợi.
Hoàng Sâm thấy cô nghỉ ngơi, nên chỉnh điều hòa độ ấm lên cao, tránh cho cô bị cảm.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, An Đào Đào quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô thấy trước mắt mình xuất hiện một tòa nhà xinh đẹp, tòa nhà có màu trắng, trông trang nghiêm giống như là một sảnh đại hội.
Mà phía trên tòa nhà thế mà còn treo cả biểu ngữ, An Đào Đào nhìn kỹ qua, phát hiện là có quan hệ với cuộc thi so tài Đông y.
“Hoàng Sâm dừng xe.” An Đào Đào dùng giọng nói mềm như bông nói: “Bên ngoài đó là nơi báo danh cuộc thi so tài Đông y phải không?”
Hoàng Sâm dừng xe lại, cũng quay đầu nhìn ra ngoài, nói: “Đúng vậy, chỗ đó là Hiệp hội Đông y, cũng là chỗ báo danh, chị dâu muốn vào đó hả?"
An Đào Đào móc từ trong túi vải nhỏ ra một lá thư mời, thư mời màu đỏ sậm dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, nhìn thế nào cung thấy có một cảm giác rất tuyệt vời.
Hoàng Sâm nhìn về phía bức thư mời kia, đột nhiên nhếch môi, cười tum tim.
An Đào Đào không chú ý tới biểu cảm của anh ta, cầm thư mời đi vào trong Hiệp hội Đông y: “Vừa đúng lúc đi ngang qua thì vào báo danh đi, ngày hết hạn là cuối tháng này, tôi sợ đến lúc đó sẽ quên mất.
Hoàng Sâm gật gật đầu, nghe lời đi theo phía sau cô.
Hiệp hội Đông y mở lò sưởi, vừa bước vào bên trong đã cảm giác được hơi ấm ập vào mặt, An Đào Đào nheo mắt lại, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều giãn nở ra, ngoại trừ cảm giác ấm áp này còn có một mùi hương thuốc Đông y tràn ngập ở chóp mũi.
An Đào Đào hít một hơi thật sâu, cảm thấy mùi hương này cực kỳ dễ ngửi, cô cầm thư mời đi sâu vào trong Hiệp hội vài bước, không bao lâu sau đã thấy bảng hướng dẫn.
Cô dừng chân lại, im lặng nhìn bảng hướng dẫn trước mặt, bên trên có đánh dấu chỗ báo danh, chỉ cần đi vào bên trong hai mươi mét là có thể thấy được.
Hoàng Sâm chán muốn chết dựa vào trên tường, anh ta muốn hút thuốc nhưng nghĩ đến đây là Hiệp hội Đông y anh ta lại nhịn xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất