"Tôi không muốn nghe về chuyện của tên cặn bã Lý Thương kia, chỉ tổ làm ô uế tai tôi, còn chuyện bảo tôi rời đi, ông là cái thá gì mà dám nói 'cút' với tôi'?"
Giọng nói lạnh lùng của Lý Quân vang lên, đặc biệt là mấy từ cuối cùng như sấm rền cuồn cuộn phát ra.
Đến giờ, mọi chuyện đã rõ ràng: Lý Thương chính là cha ruột của Lý Quân, nhưng trong mắt Lý Quân, ông ta lại là kẻ thù không đội trời chung.
Long Nham nghĩ rằng vì Lý Quân mang trong mình huyết mạch của Lý Thương nên y mới tha cho Lý Quân một mạng.
Nhưng đối với Lý Quân, danh xưng "con trai của Lý Thương” chẳng đáng một xu.
"Lúc tôi gặp Lý Thương, chỉ có duy nhất một việc là đạp ông ta dưới chân."
Ánh mắt Lý Quân nhìn thẳng vào Long Nham, khí thế trên người hắn bừng bừng, một luồng uy áp lẫm liệt tràn ngập không gian.
“Thẳng nhãi không biết sống chết! Hèn gì gia chủ gọi cậu là nghiệt chủng!"
Long Nham nổi giận, trong lòng y, gia chủ là thần thánh.
Mặc dù đối phương là con trai của gia chủ, nhưng gia chủ chưa bao giờ thừa nhận người như vậy là con trai.
“Bất cứ kẻ nào dám xúc phạm gia chủ đều phải trả giá rất lớn, bao gồm cả cậu!"
Ngay lập tức, Long Nham ra tay, một luồng khí thế kinh hoàng từ cơ thể y bùng phát, trực tiếp chộp về phía Lý Quân.
Lý Quân nhìn bàn tay đang lao về phía mình, sắc mặt anh vẫn lạnh lùng, chỉ cười khẩy đầy khinh miệt.
"Lý Thương? Nhà họ Long? Trong mắt tôi, tất cả chẳng đáng gì. Rất nhanh thôi, tôi sẽ bước lên trên nhà họ Long, đạp Lý Thương dưới chân. Còn ông chỉ là con chó của Lý Thương mà cũng dám nhe nanh với tôi? Tôi sẽ bẻ gãy răng của ông!”
Lý Quân hừ lạnh, đột nhiên giơ tay lên.
“Âm ầm!"
Một tiếng nổ vang trời.
Cú va chạm khiến sóng khí khủng khiếp bùng nổ.
Những tảng đá gần đó dưới áp lực của sóng khí lập tức tan thành tro bụi.
Long Nham chỉ cam thay mot suc manh khong lo ap toi, y lui lại may bước liên tiếp, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
"Sao có thể? Thực lực của cậu làm sao lại mạnh như vậy?"
"Huyết mạch của gia chủ quả nhiên mạnh mẽ, chỉ đáng tiếc mẹ cậu là một kẻ phế vật, nếu cậu thừa hưởng toàn bộ thiên phú của gia chủ thì có lẽ tôi thật sự phải kính cẩn gọi cậu một tiếng Thiếu gia."
"Nhưng nếu cậu không biết sống chết thì tôi sẽ đánh cậu thành tàn phế, dù sao gia chủ cũng đã nói từ trước, ông ấy không quan tâm đến sống chết của cậu."
Long Nham nổi giận gầm lên, khí thế đáng sợ trên người y lan tràn ra.
Y xòe năm ngón tay, chộp mạnh vào không trung, một luồng sát khí cuồn cuộn bắt đầu lan tràn tàn sát bừa bãi.
Nhưng y còn chưa kịp đánh tới thì đã thấy Lý Quân biến mất khỏi vị trí vừa rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng sóng âm kinh hoàng ập xuống từ trên đỉnh đầu y.
Lý Quân từ trên trời giáng xuống, bàn tay anh như móng vuốt rồng rít gào, khí thế ngút trời.
Ánh mắt lạnh như băng của anh như muốn hủy diệt tất cả.
Giờ khắc này, ánh mắt Long Nham hiện lên sự kinh hãi, y cảm giác khí thế toàn thân mình bị đè bẹp.
Y chỉ có thể cố gắng giơ cánh tay lên chống đỡ.
“Rắc!"
Cánh tay y lập tức gãy nát, cả cơ thể như bị một ngọn núi lớn đâm trúng, nặng nề rơi xuống đất, máu tươi bắn tung tóe, mặt đất rung chuyển.
“Âm ầm!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất