Cực Phẩm Chiến Long - Lý Quân (FULL)

"Mẹ thật sự bị sùi bọt mép rồi, đúng như Lý Quân đã nói, con phải đi mời anh ấy về ngay."  

 

 

"Cô Tống, có thể người đó chỉ là vô tình đoán đúng thôi." Thanh niên kia không nhịn được lên tiếng.  

 

Nhưng ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy mắt bà Tống đột nhiên mở to, ánh mắt rất đáng sợ, giống như quỷ hồn nhập vào người.  

 

Tiếp theo, máu tươi bắt đầu chảy ra từ hai mắt của bà ta, máu cũng chảy ra từ mũi và tai.  

 

Lời nói của Lý Quân lại ứng nghiệm lần nữa.  

 

Lúc này thanh niên kia hoàn toàn không dám nói gì nữa.  

 

Tống Nhược Huyên không còn để tâm đến gì khác, lập tức chạy ra ngoài, đuổi theo hướng Lý Quân rời đi.  

 

Người giúp việc thấy cô chủ chạy ra, không khỏi rướn cổ nhìn vào phòng ngủ.  

 

Nhìn thấy tình trạng của phu nhân, bà ta bị dọa sợ đến mức khăn lau trong tay rơi xuống đất.  

 

Cả Phạm tiên sinh và thanh niên trước đó đều nói chắc như đinh đóng cột, bây giờ lại không dám nói gì.  

 

Tình hình của Tống phu nhân trước mắt khiến bọn họ cũng hoang mang.  

 

Bọn họ cũng nhìn ra được Tống Tử Ngang yêu vợ đến mức nào, nếu bọn họ chữa cho bà ta đến chết thì chắc chắn Tống Tử Ngang sẽ không tha cho bọn họ.  

 

Nhưng Lý Quân nói gì mà cấm chú, làm sao có thể có chuyện đó, trên đời này làm gì có thứ kỳ dị như vậy?  

 

Sau khi Lý Quân rời khỏi biệt thự, anh ngồi vào trong xe.  

 

Tài xế đang chuẩn bị lái xe rời đi, đột nhiên thấy một bóng dáng lao nhanh ra, đứng chắn giữa đường.  

 

Tài xế phanh gấp, suýt chút nữa đâm phải người trước mặt.  

 

Chính là Tống Nhược Huyên.  

 

Thấy chiếc xe bị chặn phải dừng lại, Tống Nhược Huyên lập tức nhào đến cửa kính, gõ dồn dập.  

 

Lý Quân hạ cửa kính xe xuống, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"  

 

"Lý Quân, là tôi sai rồi, cầu xin anh mau cứu mẹ tôi."  

 

Trong lòng Tống Nhược Huyên nóng như lửa đốt.  

 

Lý Quân vừa mới nói là sau năm phút sau, hiện giờ đã qua ba phút.  

 

Lý Quân mỉm cười đầy mỉa mai, lạnh lùng nói: "Không rảnh."  

 

Nói xong, anh định bảo tài xế tiếp tục lái xe đi.  

 

"Lý Quân, cầu xin anh, cầu xin anh đừng đi mà."  

 

Hai tay Tống Nhược Huyên nắm chặt lấy khung cửa xe, không cho tài xế đóng cửa kính xe lại.  

 

Lúc này, Tống Tử Ngang cũng chạy ra.  

 

"Phịch" một tiếng, quỳ xuống trước xe.  

 

"Lý tiên sinh, tôi sai rồi, cầu xin cậu mau cứu lấy vợ của tôi đi, tôi sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho cậu."  

 

"Tôi cũng chẳng cần ông làm trâu làm ngựa cho tôi."  

 

Lý Quân nói một cách khinh thường.  

 

"Lý tiên sinh, cầu xin cậu, không phải cậu muốn Tinh Thần Cát sao? Tôi sẽ đưa cho cậu, chỉ cần cậu đồng ý cứu vợ tôi thôi."  

 

Tống Tử Ngang gần như sắp khóc.  

 

Đã trôi qua bốn phút đồng hồ, nếu Lý Quân nói đúng, vợ ông ta sẽ chết sau năm phút.  

 

Ông ta vội vàng dập đầu lạy Lý Quân.  

 

"Cộc cộc…"  

 

Hai cái dập đầu đã khiến trán ông ta chảy máu.  

 

Tống Nhược Huyên thấy cảnh tượng này cũng quỳ xuống, cùng cha mình dập đầu cầu xin Lý Quân.  

 

"Được rồi."  

 

Lý Quân nhìn thấy cảnh tượng này, đành thở dài một hơi.  

 

"Nếu các người đã thành tâm như thế, tôi sẽ không tính toán với các người nữa, về phần Tinh Thần Cát, coi như là tiền khám bệnh tôi lấy để chữa bệnh cho vợ của ông."  

 

"Sau khi điều trị xong, chúng ta sẽ chẳng nợ gì nhau."  

 

"Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn tiên sinh…"  

 

Tống Tử Ngang kích động đến nỗi không nói nên lời.  

 

Lý Quân nhìn đồng hồ đeo tay, đã trôi qua năm phút đồng hồ rồi.  

 

Nhưng Lý Quân không vội vã.  

 

Anh chỉ nói là tim sẽ ngừng đập chứ không nói là sẽ chết hoàn toàn.  

 

Thông thường, cấm chú bộc phát, sau một giờ đồng hồ thì mới hoàn toàn mất đi sự sống.  

 

Vậy là Lý Quân lại được hai cha con nhà họ Tống cung kính mời quay lại.  

 

Phạm tiên sinh và thanh niên kia chỉ đành cúi đầu, hoàn toàn không dám nói gì.  

 

Khi bước vào phòng, bọn họ nhìn thấy bà Tống nằm trên giường, sắc mặt tím tái, máu chảy ra từ bảy khiếu, đã không còn hơi thở.  

 

Nhìn thấy cảnh này, hai cha con Tống Tử Ngang và Tống Nhược Huyên lập tức nhào đến, khóc rống lên.  

 

Cuối cùng vẫn là chậm một bước sao?  

eyJpdiI6IkFsMk00UzdUa0sxYWJvUEFiSmJMQWc9PSIsInZhbHVlIjoienRHcElxVnFcL3EyTm9zdWdYcVBnejNtdmpQSStwOHp3dkcxTVdJU3pQOTdFM2xoRjJIZU5jNmRrSGFrNWU3Q3ciLCJtYWMiOiI3NmQ2NGM5ZTJhNjVmYWZiODdkMjYwY2FmNDE5MTEwOGVhMWMxNDg2MTY1MmJjNDIwZTIyYTIzNzhhYTIxZTk3In0=
eyJpdiI6InA0WUpBaDUyUFFNZ0wxcTc1emRtVFE9PSIsInZhbHVlIjoiSUlnUkNvcEtIOUN5dmdIMXRhQlhEYXpnZDdETlBDeEp4T0IxUFF2Q21xSFVaWFlrVFljU1wvMXdEM0lTVUdjSVZ4Vkc5VFwvd1ByaHduaElJSDNMTnZ1YkZvWXB2UnUwcmJLbHBsQ1hSQ3Z1UERjSkpVb0VwOFU2TTRzVk5DQ3k5VXEybWRnZHJ4U0xPdlNUb2hjaEJDXC83MXR5bDBpeDFycWFMdzA3NWtURm01T3I4OUpqY3hHSDNCYkZqdHJCVFlcL0RoakhDbjdxakxTUFNXOEVIT2psQXpZMVdndVlXalNuejlob2dieUJiUlg1Skp0TUxObktsWFlTbklHZUtUUGwraHdia1wvN0hESk9ZUmo5S3FvMDk4NUZuV213clNmXC9GbG5rVWJucTBSMndQSDJGVTlWVmFaaGlwaTNERGtCUW5LOEVWNFN3OFUxeTE1ZTV5bFpXOEhDNVlaMkx5TlBcLzZ1R0JRQStSWXBueDQ2NENKcWhMbU56SjQyTGpyXC9PK0ZkSWZSN2o5T1Y2OU5WcXlQV1lQa2QySHUyS0JBTmw0aHJcL3BDV0N0anI5cFwvbUtwaTE0bldiYUFQSlFNVUpHM1lNZldQYlppTjRvUVduc1h2T3RtT2tjNzRsTWdBN3hLNklcL0ptK284Znh6UExwOHNBYW1GR2F4TkpTbFRNV1NjMFhUYmd2eEc3YjRPZVJ2NTREQkg3TmdvdTlNSk01RUVEMlJYUHplTlVYZFczZklub3FmRmtVbHFrN1hJTVpSWkUiLCJtYWMiOiI2ZTZkN2MzMDY1N2Q1MTlhYmNkMWU0ZmQ3ZWVhNjhlNDZlM2YwNmViYzk3NzY1Yzc5YjllODdmNWQwZGQ0MWZlIn0=

Ads
';
Advertisement