Hai cha con khóc xong, lúc này Lý Quân mới bước ra hai bước, lạnh nhạt nói: “Tránh ra, bà ấy vẫn còn cứu được.”
Nói xong, anh giơ ngón tay đặt lên trên trán của bà Tống.
Khi ngón cái đụng vào tránh, một ánh sáng màu đỏ tươi mạnh mẽ tiến vào trong đầu của bà Tống.
Sau đó nói với Tống Tử Ngang: “Đưa Sao Cát cho tôi, từ đây chúng ta thanh toán xong.”
Tống Tử Ngang tức giận nói:
“Lý Quân, cậu tưởng tôi ngu hả? Cậu chỉ đặt ngón tay của mình trên trán vợ tôi mà đã nói là trị xong, muốn lừa lấy Sao Cát hả? Mơ đi.”
Phạm Chấn Ngọc đang nhát như rùa rụt cổ cũng chen vào: “Tôi thấy cậu ta ăn may thôi, nhịp tim của bà Tống đã dừng đập, sao còn có thể cứu được nữa chứ, rõ ràng nhân phẩm có vấn đề.”
Tuy Tống Nhược Huyên rất muốn nói thay cho Lý Quân nhưng động tác vừa rồi của anh quá tùy tiện, thật sự rất khó để người khác tin tưởng.
Có lẽ mẹ cô ta không thể cứu được nữa nên người này muốn dùng cách này để lừa lấy Sao Cát.
Lý Quân lạnh lùng nhìn mấy người:
“Vẫn chưa tin tôi phải không? Được, nếu đã vậy thì tôi sẽ chờ thêm vài phút nữa.”
Nói xong anh khoanh tay đứng đó.
Phạm Chấn Ngọc định nói gì nữa thì đúng lúc này thanh niên kia đột nhiên hét toáng lên, sợ hãi lùi về sau.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, không biết cậu chàng này bị gì.
Nhưng ngay sau đó, tất cả đều trợn tròn mắt.
Bởi vì bà Tống đang nằm ở kia lại đột ngột ngồi bật dậy, giống như xác chết vùng dậy vậy.
“Fuck!”
Ngay cả Tống Tử Ngang cũng cảm thấy sởn gai ốc, lùi về sau vài bước.
Phạm Chấn Ngọc sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.
Người tưởng đã chết lại đột ngột ngồi dậy, còn mở to mắt nhìn chằm chằm bạn, nghĩ lại đã thấy kinh khủng rồi.
Tống Tử Ngang là người bình tĩnh lại trước, ông ta vô cùng yêu vợ mình, mặc dù vừa rồi bị hoảng sợ nhưng lại bình tĩnh hơn những người khác nhiều.
Khi ông ta chú ý đến đôi mắt của vợ mình, có mờ mịt, có khó hiểu cũng có phức tạp.
Ánh mắt như vậy không thể là của người chết được.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên con ngươi của bà ấy xuất hiện nhiều cảm xúc đến thế, kể từ khi bà ất bị trầm cảm.
Đây là cảm xúc mà chỉ người thường mới có.
Vợ ông ta thật sự sống lại, bệnh trầm cảm cũng hết.
“Giờ thì đưa Sao Cát cho tôi được chưa?”
Lúc này Lý Quân lên tiếng.
Tống Tử Ngang quay đầu muốn cảm ơn Lý Quân thì bị anh ngắt lời.
“Không cần cảm ơn, tôi chữa bệnh cho vợ ông vì Sao Cát, chữa xong tôi sẽ lấy Sao Cát đi, chúng ta thanh toán xong.”
“Sao Cát ở trong chiếc hộp trên bàn phòng khách.”
Nói xong Tống Tử Ngang chuẩn bị đi lấy cho Lý Quân.
Lý Quân lại nhanh chân hơn, đi đến đó mở chiếc hộp ra.
Quả nhiên, bên trong có một lọ Sao Cát.
Anh cầm Sao Cát rồi đi ra ngoài.
“Lý Quân, tôi tiễn anh.”
Tống Nhược Huyên vội nói.
Nhưng lúc cô ta đến gần Lý Quân thì bị một khí kình vô hình đẩy ra, thân thể lùi về sau hai bước, suýt nữa té ngã.
“Không cần, tôi tự có chân.”
Nói xong, Lý Quân đi ra ngoài.
Tống Nhược Huyên đuổi đến cửa thì Lý Quân đã ngồi lên ô tô, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô ta. Trái tim của cô ta trống rỗng, dường như đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Chờ đến lúc trở lại phòng ngủ, bà Tống đang trò chuyện với Tống Tử Ngang.
Dáng vẻ kia không khác gì người bình thường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất