Sau khi vác Hoàng Phủ Dĩ Khiết vào trong biệt thự, Lý Quân ném cô lên ghế sofa.
Lúc này, Hoàng Phủ Dĩ Khiết đã rất yếu, Lý Quân phát hiện mặt cô xanh tím, anh hỏi: “Cô trúng độc rồi?”
Hoàng Phủ Dĩ Kiết khó khăn gật đầu.
“Tôi là người tu luyện, nếu như tôi không trúng độc, những người kia chưa chắc có thể làm tôi bị thương...”
“Bây giờ làm thế nào?”
Lý Quân không muốn nghe chuyện xưa của Hoàng Phủ Dĩ Khiết.
Các gia tộc bề ngoài sạch sẽ vẻ vang nhưng sau lưng lại không ít chuyện xấu xa.
Hoàng Phủ Dĩ Khiết cười khổ.
“Tôi cũng không biết mình trúng phải độc gì, anh đưa tôi về gia tộc, có lẽ bọn họ có cách cứu tôi.”
“Có lẽ?”
Lý Quân không khỏi nhíu mày.
“Chẳng may người nhà cô không cứu được, cô chết rồi thì lời hứa cô đồng ý với tôi có còn hiệu lực không?”
“...”
Hoàng Phủ Dĩ Khiết cạn lời, cô trợn mắt liếc nhìn anh.
Lúc nào rồi mà cái người này vẫn còn quan tâm tới việc cô có thực hiện được lời hứa hay không, chẳng lẽ một mỹ nhân tuyệt sắc như mình chết trước mặt anh ta lại không đáng tiếc sao?
“Nhà họ Liễu và Hoàng Phủ là kẻ thù, bọn họ muốn tôi chết nên chắc chắn đã hạ kịch độc, thế tôi mới nói là có lẽ.”
“Cô không thể chết.”
Lý Quân kiên định nói: “Tôi giúp cô ép độc ra ngoài.”
Nghe Lý Quân nói vậy, Hoàng Phủ Dĩ Khiết kích động.
“Anh có thể ép độc giúp tôi?”
Nhà họ Liễu biết Hoàng Phủ Dĩ Khiết là người tu luyện, độc được dùng cũng là loại riêng, vậy nên dùng chân khí thông thường ép độc sẽ không có tác dụng.
“Đương nhiên.”
“Lý Quân gật đầu.”
Câu nói này khiến Hoàng Phủ Dĩ Khiết trợn trừng mắt.
“Cởi quần áo ra.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Dĩ Khiết lộ ra vẻ giận dữ.
Cô còn tưởng người này là trai thẳng, không hứng thú gì với mình, ai mà ngờ lại trực tiếp như vậy.
Cô đường đường là cô chủ nhà Hoàng Phủ, sao có thể bán thân để cầu con đường sống.
Lý Quân cũng ý thức được đối phương đang hiểu nhầm, anh giải thích: “Độc trên người cô tương đối đặc biệt, tôi chỉ có thể ép độc từ kinh mạch của cô ra từng chút một.
Vướng quần áo thì tôi không nhìn rõ vị trí cụ thể của kinh mạch nên không làm được.”
Hoàng Phủ Dĩ Khiết cắn môi, nội tâm không ngừng tranh đấu.
Cuối cùng, cô cảm thấy người lạnh lùng như Lý Quân sẽ không lừa mình nên gật đầu.
Nhưng cởi quần áo trước mặt một người đàn ông vẫn khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ: “Anh quay mặt đi.”
“Được.”
Lý Quân ngoài lưng lại, anh nghe thấy tiếng cởi quần áo sột soạt.
Một phút sau, Hoàng Phủ Dĩ Khiết nói: “Xong rồi, anh quay lại đi.”
Lý Quân xoay người lại, anh thấy Hoàng Phủ Dĩ Khiết đưa lưng về phía mình, dáng người cân đối, làn da mịn màng, anh không ngừng nhìn vào lưng cô.
Dù sao Lý Quân cũng là đàn ông.
Đợi lúc lâu không thấy Lý Quân trả lời, Hoàng Phủ Dĩ Khiết nghi ngờ quay đầu nhìn.
“Sao anh vẫn chưa ra tay?”
Lúc này ánh mắt của Lý Quân đã thành thật hơn.
“Được.”
Sửng sốt mất mấy giây Lý Quân mới hoàn hồn, anh đi tới đặt tay lên lưng Hoàng Phủ Dĩ Khiết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất