Lý Quân lắc đầu: “Tôi không thiếu tiền, tôi cũng không cần vũ khí của ông, tôi chỉ cần ông chế tạo vũ khí cho tôi.”
“Người anh em, tôi cũng nói thẳng, thất phu vô tội, hoài bích có tôi, hai thứ này sẽ chế tạo ra một thần binh lợi khí, chắc chắn sẽ khiến vô số người nhìn trộm. Đến lúc đó cậu không chỉ không giữ nổi mà còn kéo theo nguy hiểm.”
“Nhưng nhà Hoàng Phủ chúng tôi lại khác, chúng tôi là thế gia luyện khí trăm năm, có nội tình, có thể giữ được thần binh lợi khí.”
Nghe vậy, sắc mặt Lý Quân trầm xuống.
Chẳng lẽ Hoàng Phủ Ngọc Tỷ thèm muốn bảo vật của mình.
Hoàng Phủ Dĩ Khiết thấy sắc mặt của Lý Quân thì vội nói: “Cha, cha đừng nói nữa, ngài Lý rất mạnh. Con trúng độc mạnh, chính anh ấy đã ép độc ra giúp con, sợ rằng ngay cả cha cũng không làm được điều này.”
Nghe con gái nói vậy, Hoàng Phủ Ngọc Tỷ có chút không vui:
“Nếu nhà họ Liễu đã hạ độc, chứng tỏ là độc dược chuyên dành cho người tu luyện. Người anh em này cũng hơn 20 mà con nói cậu ta có thể ép độc của nhà họ Liễu ra cho con, không thể nào?”
“Chẳng lẽ con cho rằng cha là loại người tham lam vậy ư?”
“Nhà Hoàng Phủ chúng ta là thế gia luyện khí mấy trăm năm, chế tạo ra vô số thần binh lợi khí. Nếu có lòng tham thèm muốn tài liệu luyện khí của người khác thì sao có thể truyền thừa vô số đời như vậy?”
“Nếu người anh em này không muốn thì cha cũng không ép.”
“Cậu đã cứu con gái tôi, tức là ân nhân của nhà Hoàng Phủ nên tôi sẽ rèn giúp cậu.”
Nói xong, xoay người lạnh lùng nói: “Đi theo tôi.”
Hoàng Phủ Dĩ Khiết không ngờ cha lại hiểu lầm ý của mình, nhưng cũng không tiện giải thích.
Rốt cuộc càng nói càng sai, trừ khi Lý Quân triển lãm tu vi của mình.
Lý Quân đi theo Hoàng Phủ Ngọc Tỷ bước vào cửa nhà Hoàng Phủ.
Nơi này chiếm hơn trăm mẫu, rất khí phách.
Ba người đi đến sân sau nhà Hoàng Phủ.
Ở chỗ núi giả, Hoàng Phủ Ngọc Tỷ giơ tay đánh mạnh xuống. “Ầm”, một cánh cửa mở ra.
Lý Quân có hơi ngạc nhiên.
Anh chưa từng đọc qua thuật cơ quan thời cổ nhưng vẫn rất tò mò.
Vừa mới bước vào, anh đã cảm nhận được luồng hơi nóng phả vào mặt.
Sau đó là một lối đi rất dài.
Xuyên qua lối đi, không gian phía trước rất rộng mở, là một thế giới ngầm rộng bằng một sân bóng.
Dưới đây có rất nhiều người đi qua đi lại, thi thoảng truyền đến tiếng leng keng.
Trong thế giới ngầm có một cái hồ rất lớn, bên rong cắm rất nhiều vũ khí, có đao có kiếm có thương.
Thấy Lý Quân nhìn về phía cái ao, Hoàng Phủ Dĩ Khiết giới thiệu: “Đó là hồ rửa kiếm, mỗi lần đúc vũ khí xong đều phải cắm vào đó để rửa qua nước lạnh.”
“Binh khí bên trong đều là tàn thứ phẩm, nhưng dù là tàn thứ phẩm nhưng ở bên ngoài lại là bảo bối mà vô số người tranh đoạt. Chỉ là nhà Hoàng Phủ có yêu cầu rất cao về việc đúc vũ khí, tuyệt đối không cho phép những thứ này chảy ra ngoài.”
“Cho nên nếu lúc nãy ngài Lý cảm thấy nhà Hoàng Phủ tham tài liệu của anh, vậy chắc chắn anh đã hiểu lầm rồi.”
“Tuy tài liệu của anh làm mỗi một luyện khí sư thèm muốn, nhưng nhà Hoàng Phủ có quy củ và chuẩn mực riêng của mình.”
Lý Quân gật đầu.
Anh bước về phía hồ rửa kiếm.
Lúc đứng bên cạnh ao, anh nhắm hai mắt lại.
Bởi vì anh cảm nhận được mỗi một vũ khí ở đó đều mang theo sát khí.
Đao kiếm vốn mang theo khí sát phạt, tuy chỉ là tàn thứ phẩm nhưng vẫn mang theo sát khí.
Hơi thở này lại vừa lúc cộng hưởng với khí sát phạt của A Tị Tam Đao.
Ngay sau đó, toàn bộ kiếm trong hồ truyền đến từng đợt dao động.
Các vũ khí cắm trong hồ chấn động, dường như muốn bay ra khỏi hồ.
Cảnh tượng này làm cha con Hoàng Phủ sững sờ, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất