Tuy trong lòng bọn họ cũng không hiểu tại sao, nhưng bọn họ chỉ hiểu rõ một điều, đây là mệnh lệnh của Trác Uyên, nếu dám cãi lời thì bọn họ sẽ chết.
Trong lúc nhất thời, tiếng khóc thét, lẫn tiếng mắng chửi vang vọng khắp trời, tất cả các cao thủ còn lại của Đế Vương Môn không có chút cơ hội phản kháng nào, từng người một bị giết chết, máu tươi chảy cùng một chỗ giống hệt như một dòng sông vậy.
"Trác Uyên, ngươi khốn kiếp, đê tiện vô liêm sỉ, nói không giữ lời, lão tử thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi, a!" Trước khi chết, U Minh Thành lập tức ngửa mặt lên trời gào to, tức giận mắng lớn.
Trác Uyên gãi đầu, thờ ơ nói: "Một mình ngươi sống cũng không làm gì được cho lão tử, ngươi chết rồi thì đã sao? Hừ, lão tử đọc sách nhiều, ngươi không dọa được ta đâu!"
"Lãnh Vô Thường, đồ khốn nạn bán bạn cầu vinh nhà ngươi, dám hợp tác với Trác Uyên hại chúng ta. Đế Vương Môn chúng ta cung dưỡng ngươi vài chục năm, ngươi lại không niệm tình nghĩa chủ tớ một chút nào, lương tâm bị chó ăn rồi sao?" Một vị cung phụng Đế Vương Môn ngửa mặt lên trời, tức giận mắng.
Lãnh Vô Thường quýnh lên, vội vàng nhìn về phía Trác Uyên, không hiểu nói: "Trác quản gia, chuyện này...tại sao như này...Bọn họ nương nhờ ngươi, trăm lợi không hại với ngươi mà!"
"Ồ, có thật không?"
Khẽ nhíu mày, Trác Uyên lạnh lùng cười ra tiếng: "Lãnh tiên sinh, ngươi cũng là người thông minh, nên chắc sẽ hiểu rõ mục đích đầu hàng của bọn họ, chẳng qua bọn họ chỉ bảo đảm tính mạng mà thôi, làm gì có thật lòng với ta? Ha ha ha...Không phải tù binh nào ta cũng tiếp nhận đâu. Tù binh mà ta đang bắt bây giờ, trên căn bản đều là vì cám dỗ cả. Bọn họ muốn hầu cạnh ta, muốn làm việc cho ta, những người này, ha ha ha..."
Trác Uyên lắc đầu, khinh thường mà bĩu môi. Lãnh Vô Thường có chút run rẩy, nghe những tiếng gào thét chói tai kia, lão ta tiếp tục lên tiếng xin xỏ nói: "Nhưng mạng người không phải cỏ cây, ai lại có thể vô tình như vậy. Mặc dù những người này còn lưu luyến với chủ cũ, nhưng chỉ cần tỉ mỉ dạy dỗ, thì vẫn có thể..."
"Lão tử không có thời gian!"
Nhưng, còn không đợi lão ta nói xong, Trác Uyên đã lạnh lùng nhìn về phía lão ta, không một chút lưu tình mà nói: "Tình hình bây giờ, ngươi quá là rõ ràng, đôi bên chúng ta mặc kệ là ai thắng, đến cuối cùng tất cả đều phải đối mặt với sự chinh phạt của Hoàng Gia. Ở trong tình cảnh như vậy, nếu đổi vị trí, Lãnh Vô Thường, ngươi sẽ sử dụng một đám tù binh này trước trận chiến sao? Ngươi không lo lắng bọn họ lâm trận phản bội sao? Ha ha ha...Trước khi chiến đấu phải kiêng kỵ thu nhận tù binh, đây là binh gia đại kế."
"Lãnh tiên sinh à, ngươi cho rằng ta không rõ lý lẽ sao, hay là ngươi vẫn có tình xưa đối với chủ cũ, nên mới đưa ra một quyết định hồ đồ như vậy sao? Nếu như các ngươi phá vòng vây giống như ong vỡ tổ, có lẽ còn có mấy tên cao thủ có thể giữ lại tính mạng, nhưng bây giờ...Ha ha ha..." Trác Uyên nhẹ nhàng vỗ vai Lãnh Vô Thường một cái, trong mắt Trác Uyên tràn đầy vẻ đùa ngược.
Lãnh Vô Thường lại nhắm mắt thật chặt, không cam lòng mà cắn răng, thở dài một hơi.
Lão ta vốn nên biết, Trác Uyên vô tình, là điều mà cả thế giới đều biết, chỉ là...
Trong tai đầy tiếng chửi bới, còn có cả tiếng khóc thét vô tận, trong đầu Lãnh Vô Thường cảm thấy đau đớn vô cùng.
"Tham, quá tham. Lãnh tiên sinh, ngươi đã quá tham lam. Muốn cứu tất cả mọi người của Đế Vương Môn, nhưng lại hãm hại tất cả bọn họ. Phải biết, một mưu sĩ rất cần lý trí, không thể xử trí theo cảm tính. Một đời của ngươi mưu tính thay người khác, làm sao có thể phạm sai lầm này vậy? Ôi, muốn tiếp thu giáo huấn thì đến Lạc gia chúng ta làm việc này, nhưng đừng có phạm phải sai lầm nhỏ nhặt này nữa đấy!"
"Trác quản gia!"
Trác Uyên vừa thưởng thức màn máu chảy thành sông này, vừa nói lời châm chọc, Lãnh Vô Thường cũng không chịu được nữa, lập tức rống to: "Không phải ngươi đồng ý cho ta vé lên thuyền sao, tại sao lại lấy người của ta..."
"Vé lên thuyền chỉ có một tấm, chỗ này của ta cũng chỉ có một vị trí mưu sĩ, ngươi muốn để ai sống hả?" Trác Uyên lấy một cái hồ lô ra, bên trên có một con huyết tằm từ từ bỏ ra: "Ăn nó xong là có thể sống, những người khác thì phải chết, cho ngươi lựa chọn!"
Cả người lập tức khựng lại, Lãnh Vô Thường run rẩy mà cầm con huyết tằm kia trong tay, tròng mắt không khỏi co rụt, quay đầu lại nhìn về tình cảnh tiếng kêu giết khóc thét kia, trên đầu đã tràn ngập mồ hôi lạnh!
"Cứu ta, cứu ta..."
Bọn họ đã bị phong bế tu vi, không thể Di Hoán chạy trốn, chỉ có thể nằm quằn quại dưới đất, miệng gào thét liên tục. Thỉnh thoảng còn nhìn về phía Lãnh Vô Thường, trong mắt chỉ có sự sợ hãi và cầu xin.
"Lãnh tiên sinh...Á!"
"Nhiều người như vậy, ngươi muốn cứu ai?" Khóe miệng khẽ nhếch lên, Trác Uyên lên tiếng cười đùa lần nữa!
Lãnh Vô Thường khó mà có thể đưa ra quyết định, chỉ biết ngơ ngác nhìn, mỗi lúc một ít người hơn, đến cuối cùng, sau khi mà tất cả mọi người bị giết sạch rồi, lão ta vẫn ở đó kinh ngạc mà nhìn, huyết tằm trong tay không ngừng di chuyển, không cách nào có thể đưa ra lựa chọn.
Tay của Trác Uyên chậm rãi đặt lên tay của lão ta, hắn nhẹ nhàng nhấc lên, đưa con huyết tằm vào trong miệng của lão ta, Trác Uyên cười khẩy nhìn về phía lão ta, lẩm bẩm lên tiếng: "Ha ha ha...Cuối cùng, chẳng phải là do ngươi tự lựa chọn cả sao, cái này có gì khó đâu chứ?"
"Trác Uyên, ngươi thật là một ác ma!" Mạnh mẽ cắn chặt răng, Lãnh Vô Thường ừng ực một tiếng, nuốt huyết tằm vào trong bụng, nhìn một mảnh đỏ sẫm ở trước mặt, hai mắt lão ta đã sưng đỏ lên.
Trác Uyên không hề có lòng tốt, hắn lập tức cười rộ lên: "Ha ha ha… Không phải ngươi đã sớm biết rồi sao, cái này có gì đâu mà kỳ lạ? Còn nữa, tất cả mọi người đang có mặt tại đây, hẳn là đều biết phong cách xử lý của lão tử rồi."
Trác Uyên này, quả thực rất đáng sợ…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất