Hả?
Trên đống phế tích hỗn độn phát ra từng tiếng kêu rên thê thảm. Cả người Lãnh Vô Thường khẽ run rẩy, gân xanh trên đầu nổi lên, lão ta lăn lộn trên mặt đất. Một bên còn lại là những tù binh bị thu phục gần đây thì vây thành một vòng, đang run như cầy sấy mà quan sát hình phạt nghiêm khắc này!
Hóa ra...Đây chính là hậu quả khi nuốt huyết tằm này, xem ra sau này bọn họ phải cẩn thận mọi chuyện mới được. Nếu không, quả thật là sẽ rơi vào kết cục sống không bằng chết!
Khẽ liếc nhìn lẫn nhau, những cao thủ đến từ các đại thế gia này, trong lòng của tất cả đều lo sợ, mồ hôi đã sớm phủ kín gáy.
Nhưng Trác Uyên lại vô cùng bình tĩnh mà chỉ huy con cháu Lạc gia, quen tay làm nghề cũ, việc giết người đào mộ. Hơn nữa, lần này Trác Uyên được mùa cũng không nhỏ.
Đế Vương Môn không hổ là đứng đầu bảy nhà, số lượng thi thể mà các cao thủ đào ra cũng nhiều hơn gấp mấy lần so với sáu nhà khác cộng lại. Kế hoạch của Trác Uyên vốn là định luyện chế mười vạn khôi lỗi chiến đấu, hắn ngay lập tức đi đếm thi thể.
Điều này không khỏi khiến cho hắn hết sức hài lòng, lần này chiến một trận với Đế Vương Môn, quả nhiên là không uổng công mà!
"Trác quản gia, ta...Ta đã thành tâm quy hàng, tại sao ngươi vẫn đối xử với ta như thế?" Lãnh Vô Thường khàn cả giọng mà hô to lên, mấy người còn lại cũng cùng nhau nhìn về phía Trác Uyên, chờ câu trả lời của hắn.
Theo lý thuyết mà nói thì mưu sĩ giống như Lãnh Vô Thường, không phải nên đối xử tốt sao? Tại sao lại...
Nhẹ nhàng hớp một ngụm trà thơm, Trác Uyên khoan thai tự đắc mà nằm ở trên ghế thái sư, hắn khẽ cười khẩy một tiếng: "Lãnh tiên sinh, ngươi không nên cảm thấy oan uổng, đây đều là ngươi tự tìm lấy cả. Lúc trước ta cho ngươi vé vào cổng của Lạc gia, để ngươi giúp ta tìm người. Kết quả thì ngược lại, ngươi bắt người để đe dọa ta đấy nhớ không? Ha ha ha...Lão tử lại thù rất dai, với điều này, ta sẽ giảm một nửa vé lên thuyền kia của ngươi, xay ngươi ba ngày ba đêm trước rồi nói tiếp, xem ngươi còn dám bàn điều kiện với lão tử không, Hừ!"
"Cái gì, là vì chuyện này sao?"
Lãnh Vô Thường không khỏi cả kinh, quả thực lão ta cũng sắp khóc đến nơi rồi, lão ta lập tức khóc thét nói: "Trác quản gia, ban đầu là ngươi đã nói với ta, chỉ cần ta đưa người ra ngoài là được rồi, lúc trước vì ta là quản gia của là Đế Vương Môn, suy nghĩ vì lợi ích của Đế Vương Môn, việc nằm trong phận sự, đây là chuyện đương nhiên mà. Làm sao ngươi có thể..."
Trác Uyên ngẩng đầu lên, hắn không tỏ rõ ý kiến mà chỉ cười thành tiếng, nói: "Đúng vậy, ta từng nói ngươi có thể tiếp tục làm quản gia Đế Vương Môn của ngươi. Nhưng mà ta từng nói, người mà quản gia Đế Vương Môn ngươi tiếp tục tính kế là lão tử đây, có thể sẽ là chủ nhân tương lai của ngươi phải không? Cho nên ngươi vẫn còn chưa biết thời thế, nên trừng phạt nghiêm khắc mới phải. Còn nữa, ngươi không cần tìm cớ gì nữa đâu, về việc tấm vé kia được thực hiện ra sao, quyền quyết định cuối cùng thuộc về lão tử hết, ha ha ha..."
Khóe miệng bất giác xụ xuống, Lãnh Vô Thường cảm thấy mình lên phải thuyền giặc rồi, đây căn bản là không nói đạo lý, lão ta khóc không ra nước mắt. Ngươi giết những tên tù binh Đế Vương Môn kia thì còn có thể thông cảm được.
Nhưng tội gì ngươi phải tra tấn ta, ta là một lão già không nhà để về, cần gì phải làm vậy chứ...
Mọi người thấy vậy, cũng bất lực thở dài, đặc biệt là hai vợ chồng Cừu Viêm Hải, càng cười thầm trong lòng..
Người mới này quả nhiên là rất non, cho dù là Thần Toán Tử Lãnh Vô Thường cũng không ngoại lệ. Vị Trác quản gia này của chúng ta không chỉ thù dai, mà còn không từ thủ đoạn. Nhớ năm đó hai người bọn họ bị kéo vào Lạc gia một cách mạnh mẽ, cũng chịu một phen tra tấn như người đó!
Lãnh lão đầu này lại còn muốn giảng đạo lý với Trác quản gia, thật sự là tự làm mình mất mặt mà, đáng đời ngươi bị dằn vặt hai ngày!
"Trác đại ca, Lãnh tiên sinh này là người của mình, cần gì phải nghiêm khắc như thế, chúng ta cứ quên đi là được rồi. Hơn nữa lúc chúng ta bị Đế Vương Môn bắt nhốt, hắn cũng chăm sóc chúng ta rất tốt mà!"
Lúc này, Lạc Minh Viễn từ đằng xa đi tới, khẽ liếc nhìn Lãnh Vô Thường đang nằm dưới đất, trong lòng có chút không đành lòng, cầu xin Trác Uyên tha thứ.
Trong mắt Lãnh Vô Thường lập tức sáng lên, trong lòng lóe lên một tia hy vọng.
Nhưng sau khi do dự một chút, Trác Uyên lắc đầu đáp: "Không được, lão gia hỏa này tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, nhất định phải nghiêm trị. Chỉ là, gia chủ đã đứng ra cầu xin, vậy thì giảm bớt một ít hình phạt vậy, đổi thành hai ngày đi!"
Trong lòng thịch một tiếng, Lãnh Vô Thường vội vã nhìn về phía Lạc Minh Viễn, hi vọng hắn nói tốt vài câu nữa cho mình.
Hiểu rõ ý của hắn, Lạc Minh Viễn nhìn về phía Trác Uyên cầu xin lần nữa, muốn cầu xin nhưng lại bị Trác Uyên kiên quyết xua tay từ chối. Sau đó khẽ liếc nhìn lão ta một cái, hai người lập tức đi ra chỗ khác, đi xa chỗ mà mọi người đang đứng.
"Minh Viễn, ngươi cho rằng ta ghi hận việc lúc trước lão ta tính toán ta nên mới tra tấn lão ta như vậy sao?" Hai người đứng ngang nhau, Trác Uyên vừa tản bộ, vừa cất giọng nói.
Trố mắt mà nhìn, Lạc Minh Viễn không khỏi ngây ngải nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Trác đại ca, ta còn không hiểu rõ huynh sao, lòng dạ của huynh cũng đâu có hẹp hòi như vậy!"
"Ha ha ha...Không sai, ta là khá là nhỏ bụng. Nhưng đó chỉ là đối với người khác. Hiện tại lão gia hỏa kia đã là người của mình, tội gì ta phải tìm thêm phiền phức cho lão ta chứ!"
"Vậy tại sao..." Lần này, Lạc Minh Viễn lại càng thêm khó hiểu.
Khẽ mỉm cười, Trác Uyên quay đầu nhìn chằm chằm phía đằng xa kia, Lãnh Vô Thường vẫn đang lăn lộn trên đất như cũ, kêu rên không ngớt, hắn cười nói: "Tâm cơ của lão già này rất sâu, kiêu căng khó thuần. Vào Lạc gia, phải đảm nhiệm một chức vị quan trọng. Vì vậy nên trước đó ta cần phải mài dũa lão gia hỏa này một chút mới được, phải cho lão ta biết tay, để lão ta hiểu rõ cái gì là tôn ti trên dưới. Bằng không, ta sợ sau này ngươi không trấn áp được bọn họ!"
"Ặc, sau này? Trác đại ca, không phải còn có huynh nữa sao?" Lạc Minh Viễn ngẩn ra, trong lòng cảm thấy không ổn.
Nhưng còn không chờ hắn mở miệng, Trác Uyên lại xua tay chặn lại, như thể không quan tâm mà cười ra tiếng, hắn thoải mái nói: "Định ra thỏa thuận với Ma Sách Tông, hiện tại ta cũng không thể lật lòng, không thì nhất định món nợ này sẽ tính trên Lạc gia hết. Nhưng ngươi yên tâm đi, trước khi ta đi, sẽ sắp xếp xong tất cả."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất