"Còn nữa, làm gia chủ không khác gì làm vua, đều là xã giao có luật, đạo lý quyền hành. Vừa rồi ngươi cầu xin, nếu ta không nhường bước thì uy vọng của ngươi cũng không có. Vì vậy nên sau này, cho dù ta không có ở đây đi chăng nữa, thì ngươi phải tìm một người để làm mấy chuyện xấu này đấy. Bởi vì sẽ có lúc chuyện ngươi muốn làm, nhưng ngươi lại không thể tự mình đứng ra, hiểu chưa?"
Lạc Minh Viễn suy nghĩ một hồi, như hiểu ra được gì đó mà gật đầu một cái.
Thấy vậy, cuối cùng Trác Uyên cũng lộ ra một nụ cười thỏa mãn!
"Trác quản gia!"
Đột nhiên, một tiếng quát to vang lên, mụ mụ và Long Dật Phi, hai vị gia chủ Tạ Khiếu Phong vội vã bay về phía bọn họ, đầu đầy mồ hôi, hoang mang nói: "Có chuyện lớn rồi, bốn phương tám hướng đều xuất hiện một lượng lớn binh lính bao vây chúng ta. Nhìn sơ qua, hình như là Độc Cô đại quân của Độc Cô lão Nguyên Soái!"
"Nghĩa phụ sao?" Lạc Minh Viễn cả kinh, vẻ mặt không khỏi trở nên ngưng trọng.
Trác Uyên không tỏ ý kiến mà chỉ cười nói: "Bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng, Độc Cô lão Nguyên Soái đúng là rất biết nắm bắt cơ hội, xuất hiện vào lúc này, không hổ là Chiến Thần, bắt chẹt có chừng mực, bắt chẹt đến vô cùng tốt."
"Trác đại ca, ta ở Cô Độc Quân những năm năm, không ai có thể hiểu rõ sự lớn mạnh của Cô Độc Quân hơn ta. Tuy chúng ta chiếm ưu thế về số lượng cao thủ. Nhưng thiệt thòi ở nhân số quá ít, tất cả mọi người gộp lại cũng không vượt quá năm vạn. Nếu lần này cha nuôi ra tay, chắc hẳn đại quân tầm trăm vạn người, một khi hình thành chiến trận thì chắc chắn chúng ta sẽ thương vong nặng nề!" Lạc Minh Viễn khẽ thở dài, trong mắt tràn ngập vẻ sầu lo.
Ba người còn lại cũng vội vã nhìn về phía Trác Uyên, chờ hắn nghĩ biện pháp.
Kết quả, Trác Uyên lại không hề quan tâm chút nào, hắn khẽ xua tay, cười nói: "Không cần quan tâm lão ta, tiếp tục đào phần mộ của chúng ta, coi bọn họ như không khí là được rồi!"
"Cái gì?" Mọi người cả kinh, tất cả đều không rõ. Chỉ có Trác Uyên, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười tự tin, trong mắt ánh lên một tia sáng, tràn đầy thâm thúy...
Mặt khác, trong soái trướng Độc Cô Chiến Thiên, ở chỗ chính giữa bày ra một bộ sa bàn, Độc Cô Chiến Thiên và Thiên Vũ Tứ Hổ làm thành một vòng tròn, đang chỉ trỏ trên bàn sa, diễn luyện quân trận!
"Đối thủ mạnh nhất chính là Trác Uyên, đại quân đông đường và nam đường bọc đánh tới, tây đường quấy rầy, bắc lộ mai phục, thận trọng từng bước. Như vậy, cho dù hắn lợi hại đến đâu, chúng ta cứ mài hắn tầm ba, đến năm tháng, chắc chắn hắn cũng sẽ cảm thấy uể oải, bó tay chịu trói. Những người còn lại thì chia năm xẻ bảy, từng người một chiến đấu, không được hình thành được uy hiếp đối với đại quân chúng ta. Lão Tam Lão Tứ, các ngươi dẫn người toàn lực tiến công cho ta, sau đó bắt bọn họ lại!"
Độc Cô Chiến Thiên an bài xong xuôi, Thiên Vũ Tứ Hổ khẽ gật đầu, Độc Cô Lâm trầm ngâm hồi lâu, sau lại khẽ thở dài, lẩm bẩm lên tiếng: "Nguyên soái, chúng ta phải bắt một nhà Lão Ngũ thật sao? Bọn họ...Nhưng nhà của bọn họ đã bị hủy một lần rồi mà!"
Trong mắt cũng thoáng qua một tia không đành lòng, nhưng rất nhanh, Độc Cô Chiến Thiên đã một mặt kiên định gật đầu đáp: "Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là tối cao làm thiên chức, lần này bệ hạ muốn bắt Trác Uyên, Lạc gia vẫn bao che không nói, còn diệt bảy nhà dưới trướng hoàng gia, ý đồ xưng bá thiên hạ, thực sự đạo trời không tha. Mặc dù Minh Viễn là con nuôi của lão phu, lão phu cũng chỉ có thể đại nghĩa diệt thân mà thôi!"
Trong lòng bất giác rùng mình một cái, Thiên Vũ Tứ Hổ khẽ liếc nhìn nhau, đều bất lực mà lắc đầu.
"Bẩm báo!"
Lúc này, một tiếng kêu lớn vang lên, một tên binh lính vội vã chạy vào từ ngoài trướng, chân sau quỳ sát bẩm báo nói: "Khởi bẩm Nguyên soái, thám tử của Lạc gia đã phát hiện binh lính giả của chúng ta bọc đánh tứ phía!"
"Ha ha ha...Binh Pháp Chi Đạo, Hư Tắc Thực Chi, Thực Tắc Hư Chi, đây là lão phu cố ý để cho bọn họ phát hiện. Như thế nào, bây giờ hẳn là bọn họ đã bắt đầu hoảng loạn rồi nhỉ, tiểu tử Trác Uyên kia có động tĩnh gì chưa?" Độc Cô Chiến Thiên khẽ cười một tiếng, trong mắt vô cùng rạng rỡ, như thể đang nắm tất cả trong lòng bàn tay.
Những người binh sĩ kia có chút khựng lại, trầm ngâm một lát, mới ấp a ấp úng nói: "À...Nguyên soái, bọn họ không có phản ứng gì, còn đang không ngừng mà cướp giật vật tư của Đế Vương Môn ở Thành Tỏa Long, thật giống như... giống như..."
"Thật giống cái gì?" Độc Cô Chiến Thiên trợn mắt, hét lớn lên.
"Thật giống như đang coi chúng ta là không khí, hoàn toàn không để vào mắt!" Người binh sĩ kia cúi thấp đầu, gò má đỏ ửng lên.
Độc Cô Chiến Thiên nghe vậy, lúc này, giận nhưng không có chỗ phát giận, lão ta giận quá mà cười nói: "Ha ha ha...Hay, lắm, hay cho Trác Uyên ngươi, đúng là ngang ngược vô cùng. Nhìn thấy quân kỳ của lão phu, mà lại nhắm mắt làm ngơ, ngươi cho rằng một mình ngươi sẽ vô địch thiên hạ sao?"
"Người đâu, truyền lệnh xuống, toàn doanh rút trại, xuất phát đến Thành Tỏa Long! Lão phu muốn xem xem, Trác Uyên hắn có bản lĩnh gì, dám không coi Thiết Quân bất bại của lão phu ra gì!" Độc Cô Chiến Thiên hét lớn một tiếng, râu và lông mày bay trong gió, tức giận vô cùng.
Thiên Vũ Tứ Hổ nhìn nhau, đều bất lực mà thở dài.
Đúng lúc này, lại một lính liên lạc xông vào soái trướng, giơ tay khom người đưa lên một thẻ ngọc bẩm báo nói: "Bẩm Nguyên soái, đế đô ngàn dặm gọi đến!"
"Làm sao vậy, Nguyên soái!" Thiên Vũ Tứ Hổ thấy vậy, bọn họ cùng nhau quan sát vẻ mặt của Độc Cô Chiến Thiên một lúc lâu sau mới khẽ hít sâu một hơi, lo lắng đầy mặt nói: "Hỏng rồi, đế đô gặp nạn rồi, đây là lệnh cầu cứu của bệ hạ!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất