Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Tiến vào kinh thành 1   

             Cái gì?  

             Bốn người giật mình, khó tin nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng nhanh chóng chuyển thành nghiêm túc.  

             “Điều này sao có thể được? Trước đây không lâu bệ hạ mới ban chỉ để chúng ta dốc toàn lực ứng phó tiêu diệt phản loạn lần này. Bây giờ làm sao lại đưa ra thư cầu cứu, nói chúng ta hồi triều được cơ chứ?” Độc Cô Lâm khẽ cau mày, thầm cảm giác có gì đó rất kỳ lạ, lão ta nghi ngờ hỏi: “Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vậy mà thánh chỉ truyền tới lúc trước và sau sao lại khác nhau hoàn toàn như vậy được...”  

             “Nguyên nhân chính vì thế mà chứng minh được rằng kinh thành đang vô cùng không ổn, bệ hạ không thể không hạ lệnh rút quân!” Nhưng chưa đợi Độc Cô Lâm nói xong, Độc Cô Chiến Thiên đã kích động, lo lắng nói: “Căn cứ vào tin trên thư ngọc giản, hẳn là lão già Gia Cát kia đã thực sự ra tay. Bây giờ, bên ngoài thành đang có hai trăm ngàn đại quân vây quanh.”  

             “Ngưòi đâu, truyền lệnh ta, việc này không thể chậm trễ, mau quay về hộ giá!” Độc Cô Chiến Thiên quát lớn một tiếng, sau một lúc im lặng, lão ta ra mệnh lệnh.  

             Dường như Độc Cô Lâm vẫn còn chút chần chừ, trầm ngâm một chút, nhưng thấy ý Nguyên soái đã định nên cũng không nói nữa.  

             Hơn nữa, dẫu sao thì bọn họ và Lạc Minh Viễn cũng có tình nghĩa huynh đệ, cũng không muốn đánh với nhau như địch, cứ rút lui như vậy đúng là chuyện không thể tốt hơn.  

             Thế là qua nửa giờ sau, đại quân Độc Cô ào ào tới, bắt đầu nhổ trại rút lui, chớp mắt đã biến mất không còn tung tích. Thám tử của Lạc gia nghe được tin, vội vàng hồi báo.  

             “Trác quản gia, ngài đúng là mưu hay chước giỏi, đại quân Độc Cô rút lui toàn bộ rồi!” Bà ta vui mừng chạy tới trước mặt Trác Uyên, giơ ngón tay cái lên khen ngợi.  

             Hai vị gia chủ Long Dật Phi và Tạ Khiếu Phong lúc trước vẫn lo lắng ngồi không yên, sau khi nghe được tin này, cả người lập tức ngớ ra, tiếp đó là mừng rỡ như điên mà nhìn Trác Uyên rồi lên tiếng ca ngợi.  

             Tên Trác Uyên này thậm chí còn mò được cả tâm tư của quân bất bại Độc Cô Chiến Thiên, thật sự rất giỏi!  

             Duy chỉ mỗi Lạc Minh Viễn là vẫn nhíu mày thật chặt, mặt mũi mơ hồ lẩm bẩm nói: “Không đúng, đây không giống với tác phong của nghĩa phụ. Lão nhân gia  làm việc luôn luôn như sấm rền gió cuốn, nếu đã động đến đại quân, thì không thể nào im lặng rút lui như vậy được. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?”  

             Lạc Minh Viên thắc mắc nhìn Trác Uyên, Long Dật Phi nghe xong thì ngay lập tức cười lớn, hắn ta nói: “Có lẽ là lão Nguyên soái động lòng thương cảm, không muốn đối địch với ngươi, nên mới hồi triều cầu xin bệ hạ tha thứ đó!”  

             “Không thể nào, lính từ trước đến nay đều xem lệnh vua như núi. Cứ cho là nghĩa phụ vì ta mà cầu tình cho nhà họ Lạc thì cũng sẽ đánh tan chúng ta trước, sau đó trói gô lên điện, tuyệt không thể yên bình rút lui như thế!” Lạc Minh Viễn lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.  

             Cổ Tam Thông nghe vậy, lập tức khinh thường mà bĩu môi: “Hừ, cho dù lão ta có tới hay không, lão tử thấy cũng không có gì quá to tát. Đừng nói có một trăm lão ta, cho dù thêm ba triệu đại quân đi chăng nữa thì đã sao? Lão tử cũng chỉ cần tung một quyền là được rồi!”  

             Hả!  

             Mọi người xung quanh nghe xong, lập tức đồng loạt cười khổ gật đầu.  

             Đối với thực lực mạnh mẽ của vị Bất Bại Ngoan Đồng này, bọn họ đều hiểu rất rõ ràng. Không chừng đại quân Độc Cô kia cũng đúng là bó tay với hắn ta thật.  

             Nhưng Lạc Minh Viễn đột nhiên cười một tiếng, sau đó lắc đầu nói: “Tiền bối Cổ Tam Thông, ta biết thực lực của ngài hơn người, không sợ đại quân Độc Cô. Nhưng mà ngài mạnh thì đại quân Độc Cô cũng không yếu. Khi đối phó với cao thủ cường đại như ngài, đại quân Độc Cô sẽ có cách đánh đặc biệt. Bọn họ chỉ cần chia ra một đám người cuốn lấy ngài, còn chúng ta thì coi như là mặc cho người làm thịt là được rồi!”  

             Nghe được lời này, Cô Tam Thông im lặng mà hừ nhẹ một tiếng, hắn ta khẽ nhíu mày, dường như không quan tâm cho lắm.  

             Trác Uyên vẫn giữ nguyên im lặng, qua một hồi lâu, hắn mới giống như đã thông suốt hết thảy, lập tức lạnh nhạt lên tiếng: “Những thứ này chúng ta đều không cần nghĩ nữa, vẫn nên tăng tốc độ chở vật liệu của hoàng đế về thành Phong Lâm đi. Đại quân này của Độc Cô Chiến Thiên, có lẽ sau này chúng ta sẽ còn gặp lại...”  

             Lạc Minh Viễn giật mình, mặt tràn ngập kỳ quái mà nhìn về phía Trác Uyên, hỏi: “Trác đại ca, sao lại nói như thế?”  

             “Độc Cô Chiến Thiên là đầu sư tử ở chiến trường. Nhưng dưới cái lồng giam Thiên Vũ này, thì cũng không mạnh cho lắm.” Trác Uyên khẽ cười lắc đầu, chậm rãi đứng lên, đi về phía xa, chẳng qua rất nhanh sau đó hắn lại thở dài lần nữa: “Thỏ tinh ranh chết, tay sai đi, từ xưa đến giờ đều như vậy. Hoàng đế… Cuối cùng cũng ra tay!”  

             Mọi người nghe được lời của Trác Uyên xong, chân mày hơi run một chút, đều không hiểu rõ.  

             Hoàng đế, không phải đã sớm có hành động sao...  

             Mặc khác, bên trong hoàng cung ở kinh thành, hoàng đế ngồi trước bàn sách, tay cầm một lá thư bằng ngọc xanh biếc, mắt lấp lánh tinh quang, lẩm bẩm lên tiếng: “Trác Uyên lại kết nghĩa cha con với Cổ Tam Thông, bây giờ Cổ Tam Thông còn hoàn toàn nghe theo hắn, chuyện này đã diễn ra bao lâu rồi? Hừ...Trác Uyên ơi Trác Uyên, ngươi thế mà giấu thật kín, trẫm đúng thực không ngờ ngươi có bản lãnh như vậy...”  

eyJpdiI6IjdpbDl3RHVlQUVpU0FJcUcrTWF6MFE9PSIsInZhbHVlIjoiUHhzdk9KRmpsWFd5dThPcHd4THpGRFBLWDhyQmU2cHRuYSthM1QzbEJobGRDV0RCcXpPWHJjcSs3YzV3b2NtanBLWlF5RkFMWTlTalErcWM4Q2F6cktaM3dpeEJhOFBZdXVFSGp4b2I4YWRldEUxWlZXWGlBMW9yUXIyaHZjYlNEMGpSaEFBd3VqcnVITzBzekVsY3E3TGZhYnhHSjZhWWsyNnh3d1dWbU5RVzVcL3h1TnBOR1VzU1pydjBsT2d1bm93RGNGaG1aRUVpc0U0d2NaRVwvQXVBPT0iLCJtYWMiOiI5ZWU2MjM4OGIyZDQ5OTA0NTk0ODhiYTA3MGVkZTU5MmVkNTBhYTk3NGZkMWVkMjM1MzY2YTgyNzU2MmNkZDk4In0=
eyJpdiI6IkJrbnE2Tmp4WXM4ZWJFZVZNRzQ5REE9PSIsInZhbHVlIjoiU0hoQThsS1NtdXc5ZXVwQVpLT3ZCSHB5d2xwMnlMY2M2T0Z1YzlFSEJPdUQ2S2VSRFZpT3ZqXC9hSHdnQnY1M25DSnJ2Q3hjNnVBMzhDRmlQMU9BNnZvQWMxR0pDOFg1MFNQdFdSVTFSOEpSNkI5eE10ekpXU043TTVVQXlOTExMR09uamtnd09sOHEwa3RPWXBaNmxxSThOb2N6blRvSmFPNk9RQURhQnBcL3NBeTAzQWM3UFN5ZUVidFJkYmZUczRFOVNOYnRicFFjSmpRR3licEF6Zmh0UTVMVEY1RnRLVmtET2Y1UGxmZ2ZCRVwvT1wvR3FGYU1sekFuaDFvQjJ3SXUzTTBabkhkWitYT3RWXC82T2M1cmY3ZWU2bHZqMEpPdUlDRERaQTR0ekdYczFLeHB0aERHNGFOd21JNTFINUF1QjRzc3NoYWhmZjBXeDNUMEpiN1hGM0U5eCtnaCt1MHQ0eSt4S0pVa3RuZUFcL1RHNDZYcm1wVStodGpMU0VCQjhuR0hSUlI5aDg2TDRMZFwvcCswRGk4ZHIwUFpPUis2VEx0d0VndGtpdUowM2lKNEpSUXRHdVpJVCtTeFVGTGJmajFcL0V2eHJ3eUxIVHBMZHVUVDlmSjFITjg2a1gxWmhRV3VwRGlWSHk5NGtSMTUwT0tDNWlyaURabGRrTUloNkY0Q3BkVXpsWEZuM0UraElUYm44TEtZdXZXSFhkS3lLRDczY0pRQ1ZVdTF0UEcwNlVCaVFycTVaQUVQdW05ZFhqbzZ1RlROT1lKSmdUeHFLMnl4UmpjT0ZCaThacHQ5RFg4b01SVmZnZzQ0eTBQc3ZGSVRaVGJNZ05HY1hpeVhod1FkWW54dStYNFBzbzNESWpOV3g3cWl5WElTRTBLVDFKVHNkRnc0aXozVzZ2akFoN0VzSHZuc3VZZnl5YkF6ZnpYZGJjcnJYa1hvYkJWM1gxQXp4dFd5Y1ZubHExN3VZczZuZXJMeGdldDhMUUF2dGxBYis3V2lheEpqYUQwRzRsaGNGdkppemJ4RWJiMmIxcXRRdUV5eld2dlNPWTlOMkpLTGlTem5wM2xnS3J0bCtES1hFUXRmS3I2UUwxb2hTRjdidVpaZElSSzR4WnFzR1lqRkVaekdpbXY0WHdVSXFmUEp2V0NkRm9WcllQZmdyeUVzelwvK3NCRXBHcHJCM1dRRDhlUGZyYU83NEo2MDkrb2dLanlkWktOdTI3aVpjTWNCd1d5U3pwREdjWmxOZWRcL0pjTGIxQnhTeGQ3dXVaSkgyciIsIm1hYyI6IjBkODdkYTM1ODIwN2MwZTczYjI4MjFkOGMzNGVjY2QxNTI2OWU0ZTJmYjZhMjgzMWUwN2E0MjVkZWEyM2U0YWIifQ==

             “Hoang đường! Trầm thân là vua một nước, sao có thể tùy ý rời khỏi hoàng cung?”

Ads
';
Advertisement