Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Hoàng đế tức giận trợn mắt nhìn hắn ta một cái, rồi híp lại, thong thả lên tiếng: “Ta hỏi ngươi, ngươi đã tra ra được tung tích của bọn Gia Cát Ngọc Long chưa?”  

             “Dạ, bẩm bệ hạ, còn chưa!” Người nọ bất giác chậm lại, hơi xấu hổ cúi đầu xuống.  

             Hoàng đế cười lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến: “Vị thừa tướng Gia Cát này, trái lại suy nghĩ rất chu toàn. Hộ Long thần vệ xung quanh trẫm đều đã đi hết, lại còn sợ trẫm phải cao thủ tìm lão ta, nổi loạn xong, liền trốn mất tích. Ha ha ha...Gan nhỏ như chuột vậy, làm sao có thể được việc? Xem ra, cũng chỉ khi lật đổ ta, lão ngu ngốc đó mới chịu hiện thân!”  

             “Phụ hoàng, phụ hoàng...”  

             Lúc này, từng tiếng kêu gào không hẹn mà cùng truyền tới, rất nhanh thái tử và tên mập liền vội vội vàng vàng chạy từ ngoài điện vào, cả người nhếch nhác.  

             “Phụ hoàng, trận pháp của Thành Chu đã bị phá toàn bộ, ngay cả đại trận cấp sáu cũng bị tên khốn kiếp nào đó phá đi tâm. Bên ngoài thành hai trăm ngàn quân phản loạn đang chen nhau tới, kinh thành thất thủ rồi, xin phụ hoàng mau rời đi!” Mặt thái tử ngập tràn tức giận, đập đầu xuống cầu xin.  

             Tên mập cũng vội vàng gật đầu, thỉnh thoảng còn hốt hoảng nhìn ra bên ngoài một chút.  

             Nhưng ngay tại lúc này, bên ngoài lại truyền tới từ trận reo hò ‘Giết, giết’. Hiển nhiên là quân phản loạn đã vào đánh nhau với cấm vệ quân trong thành.  

             Vốn dĩ lúc trước Nhị hoàng tử phản đã làm tổn thất khá nhiều lính cấm vệ, giờ chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức đã phải tiếp tục giao chiến với quân phản loạn, đoán chừng là rất nhanh sẽ thua trận. Tên mập lập tức gấp đến độ chảy mồ hôi đầy đầu!  

             “Hừ hừ hừ...Xem ra lão ngu ngốc kia cũng sắp xếp con cờ trong thành, chờ tới giây phút này mới cho trẫm một kích trí mạng!” Hoàng đế đột nhiên cười một tiếng, không hề sợ hãi, trái lại còn sải chân bước ra ngoài, cất cao giọng nói: “Trẫm là thiên tử, được trời chở che. Ngược lại trẫm muốn nhìn một chút xem người đứng dưới một người ở thiên hạ này, thừa tướng phụ trợ của trẫm làm thế nào để kéo trẫm xuống!”  

             “Phụ hoàng, người...” Thái tử và tên mập đều căng thẳng, vội vàng đuổi theo khuyên nhủ. Nhưng nhìn ánh mắt của hoàng đế đầy kiên định, dù muốn nói cũng bị nghẹn trở về.  

             Hai người chỉ có thể thầm thở dài đi cùng ra bên ngoài điện.  

             Mà chính và giờ khắc này, tiếng chém giết bên ngoài đã sát gần đến chỗ của bọn họ. Rất nhanh liền trộn lẫn với âm thanh kêu rên, một nhóm quân phản loạn mặc quần áo màu đen trào vào như thủy triều, vây kín xung quanh.  

             Lính cấm vệ hoàn toàn không thấy một ai. Rất hiển nhiên đã bị tiêu diệt hết.  

             Chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi, quần phản loạn từ ngoài thành công vào đến giữa đại điện, như lọt đến chỗ không người. Từ đó cũng có thể thấy sức chiến đấu mạnh bao nhiêu, không kém quân lính nhiều năm xung phong chiến trên chiến trường lắm.  

             Mặt thái tử và tên mập trầm xuống, lo lắng bảo vệ bên người hoàng thượng, cẩn thận đối diện với quân phản loạn.  

             Nhưng hoàng đế lại sáng mắt lên, không hề sợ chút nào, trái người còn tán thưởng gật đầu một cái, khẽ cười: “Ha ha ha...Đội quân này không biết lão ngu ngốc đó đã giấu bao nhiêu năm, huấn luyện rất khá. So với đại quân Độc Cô chỉ yếu một chút mà thôi, thừa tướng Gia Cát vì chuẩn bị cho tình huống hôm nay, đúng là phí không ít tâm sức!”  

             “Ha ha ha...Bệ hạ không hổ là bệ hạ, đứng trước mặt triệu quân mà không hề đổi sắc, hờ hững, lão phu bội phục, bội phục...” Tiếng cười to vang lên, quân phản loạn chậm rãi nhường ra một con đường, Gia Cát Ngọc Long mang theo hai lão đạo sĩ và cả đại thần triều đình sung sướng tự đắc chậm rãi bước ra. Lão ta nhìn thẳng vào mặt hoàn thượng, ngập tràn khoái trá thắng trận.  

             “Lão già Gia Cát, ngươi dám làm loạn, thật đáng chết!” Thái tử không nhịn được cắn răng trợn mắt nhìn.  

             Nhưng hoàng đế lại khoát tay, hờ hững lên tiếng: “Hoàng nhi, không được vô lễ, Gia Cát làm thừa tướng mấy chục năm, quản lý thiên hạ này gọn gàng ngăn nắp. Có công với đất nước, lợi hàng ngàn năm sau, là trọng thần trong triều, người không nên tùy ý chửi rủa lão ta, đây là chuyện minh quân không nên nói!”  

             Thái tử thở chậm lại, bất giác nghẹn ứ, hậm hực cúi đầu, khom lưng nghe dạy.  

             Gia Cát Ngọc Long cười lạnh một tiếng, chế nhạo nói: “Bệ hạ ơi bệ hạ, ngươi và ta cũng ở với nhau gần mấy trăm năm rồi. Người...Vẫn dối trá như thế. Bây giờ lão phu đã nắm đại cuộc, khắc sau cùng rồi mà ngươi cũng không chịu nói lời thật lòng sao, cho dù là chửi rủa!”  

             “Ha ha ha...Thừa tướng sao lại thế? Nhiều năm qua, trẫm nhìn những chuyện người làm, đúng là tương đối hài lòng. Thậm chí có thể nói, không có thừa tướng Gia Cát ngươi, thì thiên hạ cũng không được phồn vinh thịnh vượng như hôm nay!” Hoàng đế cười nhạt, mặt treo nụ cười ấm áp, không chút nào có vẻ tức giận.  

             Nếu không phải hiện tại hai người đã động binh đao, kiếm thương chĩa vào nhau, mọi người đều cho là chủ tớ bọn họ với vua rất trung thành đó.  

             Gia Cát Ngọc Long khinh thường bĩu môi một cái, quay đầu nhìn những đại thần theo bên người, chết giễu hoàng đế: “Đế quân thánh minh biết bao, hôm nay lão phu đã làm ra chuyện mưu phản, thẹn với minh chủ, có phải nên chết vạn lần cũng không hết tội! Thánh thượng anh minh nhân từ như vậy, vì sao lão phu phải làm phản?”  

             Ừm...  

             Những đại thần kia bất giác ngơ ngác rối rít quay đầu nhìn nhau, không biết rõ ý thực sự trong lời nói của thừa tướng đại nhân.  

             Qua lúc lâu, mới có một vị quan đại thần đội mũ quan cười khan một tiếng, hùa theo: “Ha ha ha...Hoàng đế chết đến nơi rồi mà vẫn không hiểu, thật là quá ngu ngốc, xuẩn vô cùng. Thiên hạ nằm trong tay người như vậy, khó trách sẽ dẫn đến chuyện các thế lực lớn làm phản, tàn phá thiên hạ. Người giống vậy không nên xưng đế. Chỉ có thông tuệ như thừa tướng Gia Cát, mới thật là minh chủ của chúng ta. Mọi người nói có phải không?”  

             “Đúng!” Mọi người đồng loạt hét, cao giọng kêu lên.  

             Mặt thái tử và tên mập ngập tràn tức giận, nén đến phát run, ngược lại hoàng đến vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như trước.  

             Gia Cát Ngọc Long quay đầu nhìn người nọ một chút, khóe miệng vạch ra một độ cong khinh thường, cười nhẹ: “Lại Bộ Thị Lang Tào đại nhân, trước kia lão phu đã nói qua với ngươi, ngươi nịnh quá lộ liễu rồi, còn không bằng im lặng. Hơn nữa, lời của người sai một điểm, bệ hạ chúng ta thế nhưng rất anh minh, sao có thể nói là ngu ngốc? Lão phu thế mà đấu với lão suốt cả đời. Nếu lão mà ngu ngốc vậy lão phu chẳng phải cũng tương tự?”  

             Hoàng đế mỉm cười, từ chối cho ý kiến, còn lại toàn bộ đại thần đều ngẩn ra!  

             Thừa tướng đại nhân sao vậy, hôm nay không phải làm phản à, thế nào mà nhìn kiểu gì cũng giống như bọn họ là bạn cũ đang ôn chuyện chứ không hề có một chút khẩn trương nào thế.  

eyJpdiI6ImlmVjAzcFRDcE85cmxYdVFXU0ErTHc9PSIsInZhbHVlIjoiSzk2a0dqYnNZQ3lYRlpTUDNPeERISFgwNUFRQkpjd0dNTGJKSjc0dklNbDdTbTVkUG1xOUdpclhxajl0YXlBaWp5TVdPUHl3NHhKRzlKc0VoSTZFOEVlaFpqa2d5TVdkY3ErM2VIcDFKUEJsWEFyNFc0TjN2TU1PVVwvZEsxUHVoZGVnaTA3QUlPOW50TUpSeW5ZZWpycW40N0MyNEdOQlFmTDFlTHlNcjVUMldmQlNqaHA4U0Z2SEc5N3BDRDRMQlFSdmx6T3lISUdFMThSQUZKeGFTVUtJMGFyMWgwUTdGN3JHckJ2WHJjVFl5RUxSb1IxOUl4b0tSXC9kNjRRNjBaQjlNZGtJeXNDRTNTenFFcVhVbFwvcDFBcDlqYkxcL2M4eGVacjBtSVRvMkUzN1wvUTI4MWtqUUNBbFBPcDltbEZOSFlNYWE3R2I4Z0xjWG1MWTAzRGp6Q3Rub21zaUZVRUZKcW00WXl2YVFqUW83VEhoR1wvTm1lQkJoZ0l0UDZmZUtWRTc1NzU2dDlrS0t2SzdXSkZwVFI5T3FpR3Y0N21rZklBQm9DV2VEbkNRWW9GRHpVeFVVQTJ6eW9wenM3U1l5QW9wMlB6YnFmOENSbUxVWHQ5b1BtQUNOVCtwdWRcL2NDeTlUUG5XYkNjWDl2dzV6dlNZZkdiekp1MmJZU3VBMUZUNllzNkNyWHk4YzA2WmdpZnpZQWN6TTZzdDN4VncwTHZcL0kzZnJRZnNBNml1MWpQZ2tGN2kxZ0dTaUUrNUdZb1VJb3BoWkZZZW1LQ21vRE14YlRBS3NBPT0iLCJtYWMiOiI0MDgxZjhjZmI1YTk4MzhmMmY2YzIzZjAxYzIyZjYwMDBmZjM5M2E1ZTdmZGU4ZjczYjhmOGM5ZTA1MzFmOTVhIn0=
eyJpdiI6InhvV3k4U3BWc3JkOFBSZ0ZURzNIZGc9PSIsInZhbHVlIjoidG5vRVFhRlBsZFI2aUVqRCtybFNHMThEZWFrdk43UDBzXC9NMHdjREhIcTdKXC9sU0MyWjhFXC84VVwvalk2c1g2eThtK0VLMEhHZ3VpWFZPN0pLaGI3RlFwV2JTdWtkbElHb01ZSzE3eUpYV0xuaStHU3hleFBveTB3SFNhNHdHQk80Z0Nibk13ejFmZkh1OUZsWFRvSFwvSFBjMGlLeHNvZ29KWTRyXC8xTWJCNGZhalZmVklpVUtOaW9GS2pjOExtQUFYaFVocmVBOSt0NGNnTXFPSFE1TzcxSHBvWTR5dDQrSmRPWU04VEJQelwvbXNWMGIwSDRzcXVxNEVaXC9sREIrTjBRTlhUMDZjeUFhZTRBRG4yaVhBcTRFMEtqYTNjRUVSNFZUcnduWDByck5XMGF3N0R5czRId05sRHVPMEtFa3hXZFNzUkI0NFlnN1NyejJhVVlFdjJITGxlTEs2Zis1XC9seFRCXC9lT1BkVXp0dXRYNWtMQTNNcmIzbDBDUVhQelVkb0VcLzFaN0xOenZsNTE4dnJzZGtIa1BGT2M3VmViVUc0SDNtYVh1MEt4dFwvSTdyMWtRMXBXN0FPWjVhRWxEdHFyN2h2RkhrVzhFZDducEZUMDBTdkZZYnJ5bEdnUUp1bUFuNXpwWWp5REJZQzNkMlZEK2xqTUVOVUdHSHJqb3lRbVwvWlNLbWJPSUVaYmFidjBOWlBJWFQ0UkdGdFlQRE1LUFlIeGg5RU4wRld2bjdMMTJqM05sYjg4UXF2UEc0bUlmazhiRm1WUHVrSW5MbnVyYkl5QkFha0pFVEtldXVkc1IxQnY5TlI4VzUxNHVKWGtmdjdoYm93UDBQbFgydkI0SGxCaEFFOHJoMmFCSDVpTm15dXRQd0ZSb0VWZW54OWdVekdIdFFOMUowYmVrc0k3bUdydnEreUp0S2tLUitsT09TIiwibWFjIjoiYmY2ZWZkMzBiYjkxZjlkZDQzZTlmOGJlZTcxMGNkMGE4MjQyODYwMTc4MTQwOWE2OGViNWJlMzZmMjBiZWYwNiJ9

             Nhưng Gia Cát Ngọc Long và hoàng thượng vẫn đá qua đá lại, hoàn toàn không quan tâm xem người xung quanh có nghe hiểu ân oán giữa hai người hay không. Vì thế mọi người chỉ có thể mơ hồ đứng ở bên, ngay cả các quan giỏi về kỹ năng nịnh bợ quan cũng không biết nên dùng thế nào…

Ads
';
Advertisement