“Hả…Thừa tướng đại nhân, vậy.. Bệ hạ thật sự… an toàn sao?” Tào đại nhân nọ bị Gia Cát Ngọc Long hỏi thì vô cùng ngượng ngùng, nín nhịn hồi lâu mà chẳng biết nên trả lời như thế nào.
Chẳng phải chúng ta đang âm mưu lật đổ Hoàng đế à, không mắng chửi mà lại còn khen ngợi lão, vậy tạo phản làm gì?
Thế nhưng, Gia Cát Ngọc Long lại rất hài lòng với câu trả lời này, lão ta mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, bệ hạ của chúng ta là một người sáng suốt, hay nói chính xác hơn là rất khôn khéo. Bao nhiêu năm nay lão phu ăn không ngon, ngủ không yên, lúc nào cũng lo lắng một ngày nào đó bệ hạ sẽ ra tay bất ngờ, dùng một tội danh bịa đặt nào đó để đẩy lão phu vào chốn vĩnh viễn không thể trở mình. Sau hôm nay, rốt cuộc lão phu cũng có thể kê gối ngủ ngon rồi!”
“Ồ? Vậy trẫm phải thật lòng nói lời xin lỗi với Thừa tướng đại nhân chăng, không ngờ lại khiến ngươi lo lắng nhiều năm như vậy, đó chắc chắn không phải là cảm giác thoải mái, ha ha ha…” Hoàng đế cười khẽ sau đó nhìn xung quanh.
Gia Cát Ngọc Long nhìn thấy vậy, không khỏi bật cười thành tiếng, nói với vẻ mỉa mai: “Bệ hạ, ngài đang chờ quân cứu viện sao. Ha ha ha… Thôi, đừng chờ nữa. Mặc dù lúc Nhị hoàng tử tạo phản, bệ hạ vẫn chưa để lộ hẳn con bài cuối cùng nhưng ngài thật sự nghĩ rằng lão phu không điều tra được gì hay sao? Thật ra ngài còn âm thầm huấn luyện một đội với hơn năm mươi nghìn Hoàng Vệ quân dũng mãnh và thiện chiến!”
“Chỉ tiếc rằng, lão phu đã cử quốc gia đồng minh là Khuyển Nhung đi mai phục bọn chúng rồi. Có lẽ bây giờ, năm mươi vạn quân đó đã bị diệt sạch.”
“Khuyển Nhung? Ha ha ha… Đáng lẽ trẫm nên nghĩ đến điều này sớm hơn, ngươi dốc hết sức thúc đẩy đoàn sứ giả Khuyển Nhung đến kinh thành mừng thọ. Lẽ dĩ nhiên các ngươi đã bắt tay với nhau, quả đúng là vậy! Sau khi ngươi mất tích, dấy binh phản loạn, đoàn sứ giả Khuyển Nhung cũng biến mất một cách khó hiểu trong dịch quán. Chỉ có điều, bọn chúng chỉ có năm nghìn người thì có thể đối phó được năm mươi nghìn binh lính tinh nhuệ của Trẫm sao?” Hoàng đế thậm chí còn chẳng nhướng mày lên, chỉ im lặng nhìn lão ta.
Một nụ cười đắc ý xẹt qua khóe miệng của Gia Cát Ngọc Long, lão ta bật cười: “Năm ngàn sao? Đó chỉ là nhân số của đoàn sứ giả mà thôi, ngài đừng quên rằng lão phu là thừa tướng quản lý việc thông thương giữa hai quốc gia của đế quốc này. Thật ra lão phu đã âm thầm cho binh lính tinh nhuệ của Thác Bạt Thiết Sơn cải trang thành từng nhóm thương nhân trà trộn vào kinh thành từ năm ngoái. Lễ Bộ thị lang quản lý con đường giao thương lại là người của ta, cả ngài và lão già Độc Cô Chiến kia đều không biết chuyện này! Tính đến bây giờ có tới mười nghìn binh lính Khuyển Nhung trong đế quốc.
“Thì ra là thế, hay cho một âm mưu giấu trời vượt biển!” Hoàng Đế hít sâu một hơi, gật đầu ra vẻ đã tỏ tường: “Xem ra mạng của trẫm đến đây là chấm hết rồi!”
“Đúng vậy, nhưng chuyện này cũng không thể trách người khác được, ai bảo bệ hạ phải vội vàng dẹp yên bảy gia tộc như vậy chứ? Trong triều trống vắng, cho nên lão phu mới có cơ hội để lợi dụng, người sốt ruột sẽ không được nếm đậu hũ nóng! Lão phu hiểu được tấm lòng nóng vội của bệ hạ, lão phu biết cơ thể bệ hạ đã sắp tới giới hạn, nhưng dưới gối ngài vẫn chưa có người nối dõi vững vàng, kế vị chính thống. Nếu ngài không trải đường sớm, sau này bảy gia tộc lớn mạnh, có khả năng tự thành lập quân đội, khi đó Thiên Vũ sẽ sụp đổ!”
“Không có ai hiểu rõ trẫm như thừa tướng Gia Cát cả. Khụ khụ khụ…” Hoàng đế đột nhiên ho nhẹ hai tiếng rồi gật đầu.
Gia Cát Ngọc Long thở dài, dường như cũng bị cảm động theo: “Có điều kế sách vườn không nhà trống mà ngài dùng quả là một nước cờ nham hiểm, thật sự đã cầm chân lão phu lại trong chốc lát. Người có thể đùa giỡn lão phu trong lòng bàn tay, trong thiên hạ này chỉ có bệ hạ mà thôi.”
Nói đến đây, vẻ mặt của Gia Cát Ngọc Long vẫn còn chút ít cảm giác cùng chung chí hướng, nhưng lại nhanh chóng mờ nhạt đi, lão ta quay đầu nhìn Thái tử, cười nói: “Thái tử, sau khi bệ hạ thoái vị, thiên hạ ắt sẽ bất ổn, rất cần một người kế vị chính thống nguyện vì thiên hạ, ngài có đồng ý kế vị ngai vàng hay không?“
Gì cơ?
Lời của lão ta khiến mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là nhóm đại thần. Bọn họ vẫn cho rằng mình đã lật đổ được triều đại, Gia Cát thừa tướng sẽ lên ngôi hoàng đế, nhưng có ai ngờ, Gia Cát thừa tướng lại chắp tay nhường hoàng vị cho chủ cũ, thế thì bọn họ làm phản vì cái cọng lông gì cho mệt!
Thái tử cũng nheo mắt lại, lòng bất giác lung lay. Nhưng vẫn như trước đây, rất khó để thăm dò được ý của Gia Cát Ngọc Long là thật hay giả, không rõ có phải lão đang cố ý sỉ nhục gia tộc Vũ Văn không?
Gia Cát Ngọc Long mỉm cười, bĩu môi khinh thường: “Bệ hạ, ngài coi thường lão phu quá. Mặc dù ngài nói có lý nhưng vốn dĩ ngay từ đầu lão phu đã không có ý định làm hoàng đế, làm phản chẳng qua cũng chỉ để hơn thua với bệ hạ một lần mà thôi. Còn Độc Cô Chiến Thiên, ha ha ha… Chỉ cần lão phu cầm được ngọc ấn của bệ hạ thì sẽ lập tức truyền chỉ ra lệnh cho quân đội đóng ở biên cương mở cửa cho quân đội của Thác Bạt Thiết Sơn ùa vào. Trong tình cảnh không có lương thảo của triều đình cứu viện, Độc Cô Chiến Thiên lại gặp phải đối thủ cũ là Thác Bạt Thiết Sơn, ngài cho rằng lão ta có thể chống đỡ được trong bao lâu đây?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất