Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Thiên Địa Song Thánh? Hai trong ba vị Hộ Long Thần Vệ mạnh nhất đã đại chiến với Cổ Tam Thông vào ba trăm năm trước đấy sao? Hoá ra… các ngươi vẫn còn sống?” Mí mắt của Gia Cát Ngọc Long run lên, lão ta hít một hơi thật sâu, bật cười rồi nói: “Hoá ra là như vậy, ha ha ha…”  

             Hai người họ nhìn nhau, nỗi đau đớn bí ẩn xuất hiện trong ánh mắt, như thể cực kỳ không muốn nhắc lại chuyện xưa.   

             “Tuy nhiên, với sự thông minh của bệ hạ thì hẳn là đã sắp xếp mọi thứ một cách thoả đáng. Ta nghĩ bây giờ hai trăm nghìn phản quân đã bị bao vây. Mặt khác, một trăm kỵ binh tinh nhuệ của nước Khuyển Nhung cũng đã rơi vào cạm bẫy của bệ hạ. Chỉ là… muốn tiến hành đến bước này phải cần đến binh lực số lượng lớn. Theo lão phu được biết, chỉ có lão già Độc Cô Chiến Thiên mới có năng lực như thế. Tuy nhiên, lão ta hiện đang phụng mệnh bình định Đế Vương Môn với đám Trác Uyên…”  

             Gia Cát Ngọc Long suy tính một phen, sau đó đột nhiên hai mắt lão sáng lên, nhìn Hoàng đế, nói: “Bệ hạ, không lẽ ngài còn bồi dưỡng một thế lớn to lớn nào khác mà lão phu không biết chăng?”  

             Hoàng đế mỉm cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến: “Thừa tướng Gia Cát à, trẫm đã làm bạn với ngươi nhiều năm, ai cũng biết trong bụng đối phương có mấy con giun mà. Trẫm có khả năng âm thầm ra tay ngay dưới mí mắt của thừa tướng đại nhân một tay che trời như ngươi sao?”  

             “Hoàn toàn không thể, lão phu vẫn có sự tự tin này.” Gia Cát Ngọc Long bật cười, lão vuốt râu song lại nhanh chóng cau mày, nói: “Cho nên lão phu mới ngạc nhiên đấy chứ. Số lượng binh lính khổng lồ bệ hạ đang nắm trong tay là từ đâu mà có? Lão phu tính sai ở điểm nào?”  

             Nghe lão nói vậy, Thái tử và Tên mập cũng phải run lên. Hai người cùng ngoái đầu nhìn Hoàng đế, im lặng lắng nghe.   

             Bởi vì Hoàng đế giấu chiêu quá kĩ, đừng nói là Gia Cát Ngọc Long, ngay cả bọn họ cũng chẳng hay biết gì cả. Hơn nữa, từ lần trước lão nhị tạo phản cho đến lần này là Gia Cát Ngọc Long tạo phản. Lần sau còn nguy hiểm hơn lần trước nhưng lần nào cũng cận kề đầu sóng ngọn gió.  

             Dù vậy, quân lực hùng hậu của Hoàng đế vẫn chưa từng xuất hiện bao giờ, có thể thấy mưu kế của đế vương rất thâm sâu, hiếm có trên đời. Cho dù hai người họ là con trai ruột, nhưng vừa nghĩ đến cũng đã thấy lạnh sống lưng, lo sợ trong lòng.   

             Hoàng đế nhìn Gia Cát Ngọc Long với vẻ mỉa mai, bất giác mỉm cười: “Ha ha ha… Ngươi muốn biết à? Nhưng trẫm khuyên ngươi, không biết thì tốt hơn, tránh lại thêm phiền não!”   

             “Một kẻ hấp hối sắp chết thì có phiền não gì mà nói chứ? Lão phu chỉ muốn chết được rõ ràng thôi!” Gia Cát Ngọc Long thản nhiên lên tiếng, ánh mắt lão vẫn bình lặng như cũ.  

             Hoàng đế nhìn lão ta chằm chằm một hồi lâu mới gật đầu và ngợi khen: “Được, không hổ là trọng thần, rường cột của đất nước đã phò tá trẫm mấy chục năm.Trong lúc này mà vẫn có thể bình tĩnh xử sự như thế, khiến trẫm vô cùng khâm phục!”  

             Bộp bộp bộp…  

             Hoàng đế khẽ vỗ tay rồi ung dung cất tiếng: “Người đâu, bắt bọn họ lại!”  

             “Ha ha… Cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ!” Đột nhiên một giọng nói vô cùng quen thuộc vọng tận trời xanh, vang bên tai tất cả mọi người. Gia Cát Ngọc Long chợt run cả người, sầm mặt ngay lập tức.  

             Cùng lúc đó, từng đám binh sĩ người Khuyển Nhung cưỡi linh thú xồng xộc xông vào như thuỷ triều trong tiếng rống của đàn thú. Chỉ trong một thoáng chốc đã bao vây tất cả mọi người.   

             Những đại thần tạo phản kia nhìn thấy tình cảnh này đều bất giác ngẩn người.  

             Chuyện gì đây, chẳng phải đã nói đại quân Khuyển Nhung là người của lão ta sao, hà cớ gì lại bao vây lão thế này?  

             Đúng lúc này, Thác Bạt Lưu Phong dẫn quốc sư Hãn Thiết Ma, muội muội Thác Bạt Liên Nhi và ba lang vệ khoan thai bước ra khỏi đám đông, đi thẳng đến trước mặt Hoàng đế, hơi khom lưng, vừa cười vừa nói: “Mọi thứ đều theo ý chỉ của ngài, kế hoạch tiến hành rất thuận lợi!”  

eyJpdiI6Ik1TU2dSRGJ0YWk0eVF5SFlxSTdPM1E9PSIsInZhbHVlIjoiTWh5OVdIRDUzQVk2Z04yaEtXTFpKVEJtaElDOGpwdkFQSzJnWURaOHNXM2pVSlVSWEEzXC9WU0ZtaisxOXJWbVwvaURMSVA4eXNmQ2ErTWJYWXBmWkRlMFAwcTEyMFFoOWlQOE1yXC9iVnJqaFlqb08zUUVCcnZPczN0NXR6M2NTaGhkRnpXSTc3bThJWk5oYkEwS0RoQ2o2ektWcnR4XC83ZnVFUnNWM2VQb1JuaG10VHdEaWF3T0tqQytCcnZibnFYWVRWQkpBZGo3M1B6QlI3XC8yb2EzWmhuVzd6d2hoYllzTFBwb2ROUWVpUUsxMk5samF0MExhdytUTGV6S0ljc2tVWE1PdW5pYzRnVCt6clFqQXR1enJnb1R4U3BpSjZ1S0t0bTNxQVE4eWlYcWlcLzVPdFVSSUErTmpTSzhaa3ZZQis0WGorZnlrMHJ4QjZyNzRXa3VsK0NpZHBkTEZwZXVheDdnMUdydmRKZUR6ZlZBUnBURzZxSjl6aU8yNDFma0FvUk1sYnlXNTFhd2NWUGg5b2JJZ3RoV0crS25na24xV3RoRXM4em1HbmtOSW5MOEc3REd3UUk0dWxscmlpbTBcL2tNdEdOOURuQzc5eXU2SkFwVWx2cThHOUVKRVQ0dDhQck40dCt4MTVwWWtYNkYrYUJXZlIrU1wvNXUrV0VLTmxrYVVxWm5jMEROWVFuc3l5TXp1OTkzRm4rdDhZeE5zbWYyZGZubjVwR0dVTTEzNW5cL1hEVGhUcVJBeHBjY2hUUk80IiwibWFjIjoiZTIxOWI4YjBkNTZlMDE2ZTRhM2I1ZjlkYjQ0NDk5ZmNiMzZjOWJlOTcxZjhmZDBiNzEzZGY0NzIzNDE1ZDNkYSJ9
eyJpdiI6InliakMwdnp2Qk9sN0VYZUJMWE5oWXc9PSIsInZhbHVlIjoia0NTTDZwN1wvdDM3QXE5b1dpOXhwOXFCbDkyc3BySjZNZDhLZ1d2djJtdWRoQ2g5M1V0cElud0k4Wk9LVWdId25iaGs3TUYwQ0R2bzZvRkNPY2hCNEU0QjZ5Vk43QlkrTGlQU2Z1MlwvNVNJUzA2VndobzVRdXR2NHg0Zm42WEdyYzdUNWQrTUUzeFBoRUw4NDdFOGVpNFpXZ1ZsSHdGVUdKbWJJWmlic3FOeUoyeUZ5UHhnWWJzOU04RjR4QWpyKzJGb0grYU1uNUJtTzhtRWoxT3VmK2owTmZuNUltUER4d0lNRHR1d3pudmwxa05nMWlnY0RDc0FVTHVkaFpWRHFkNE9tVjVDSUR5S1hZNnBDb0hcL1MwTlNGdGl0S1pPTFI3bG1TbDlWaHNuK2U2WGNaSUVnVHp1cGFTb3RqZjEySjRuZFdjakVXNnR3Zlk5eXFiZEFyN0RhQk95OTlQSlNiUW1TM3EzOHJGTURMSDdyU1h4UEFcL21GeDU3c3FhcWhCVkVBU0FIbGRPc0tnOEk5bkNcL1kza2duelRvTkx6bU85dEhyS21zK3RJN3JTWklWTnU1bXFXSWlNTTA4WDkwVDRhM3VBc2RTZjhIcXc0all3TVN0bkJxa3VOVXo3R1NFWTd3TWxMNTJEQTZrNW84clpIdjlod2VUaHBJMDNrQWpuRUNLXC9KdXJWOWlXcFM5d0NPOVR6VncxZDFZRWVvNExRSlVwcCs3XC94eFhuU09PeUduNWhsRmh2ZVRRVVp4Rk5JaFZWeDdGOStqYTRlN0xHeVh4ZU9oanRUbXdRdFZNZnNCUFM4c1h0bkZPUzBLNUVxYTZwTEJSemZHSnBWZzJYaHB5eW1LSHV3cTVhcVZ5VmtkNjZESDE0Tnp6b2ZLUGV5eFV1U01lY1B2cllzYmRmQVJRQkxJMkxvVVV4UW0rKzRMY1l5WjZKa2NpZTE0aVFRN0ZyY2M5VGs1U2YzYXZjTjVkenhNSVJGaGxkVHFaXC9VUmN1WkI3Yk5UNVdzTGhSUUFDYW5FUFZjU05GXC84dGozd1wvUXdGWEg3d3BXdGhUaDlsZzVrN2FnU2Z2cmViYmEwVVNmQ1JPVEFOa3k5Z1M0VnMzMzdrcDFacUIwXC81U2I4U2hDYWNzVVZSMjhXamp4cVdKaXVvZ21ldCthbXl5VEpOcU1lbWRoK1NLZHpZZ0tQbCIsIm1hYyI6ImNiMDFhOTY0ZmFkZDc2Yjk2NTc3NGU5OGI2N2VkMThjZDZhOTc2NjJmNjZkMWJjN2RiNTYwNTVhNTI1Y2FlNTMifQ==

             “Không, là ba trăm nghìn Khuyển Nhung Quân mới đúng!” Nhưng không chờ Gia Cát Ngọc Long nói dứt câu, Hoàng đế đã bật cười, ung dung lên tiếng: “Thừa tướng Gia Cát, ngươi có thể lừa dối dẫn một trăm nghìn tinh binh Khuyển Nhung vào thì chẳng lẽ trẫm là chủ nhân của trời đất lại chẳng thể dẫn vài người vào đây à?”

Ads
';
Advertisement