Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Gia Cát Ngọc Long bất giác mỉm cười, sau lại thở dài lắc đầu, không cần phải nhiều lời nữa. Lão ta nhìn Thác Bạt Lưu Phong, nói: “Công tử Thác Bạc, lão phu có điều không rõ. Rốt cuộc bệ hạ đã cho các ngươi lợi ích gì mà các ngươi giúp đỡ ngài ấy như thế?”  

             “Thực không dám giấu giếm thừa tướng đại nhân, bệ hạ đã hứa với chúng ta là một khi việc thành công, Tô Lệ Lưu Hà ở phía Bắc đều thuộc Khuyển Nhung bọn ta!” Thác Bạt Lưu Phong khẽ gật đầu, giải thích cho lão ta.  

             Gia Cát Ngọc Long suy tính một chốc, lão ta âm thầm tính toán rồi cau mày nói: “Tô Lệ Lưu Hà ở phía Bắc dồi dào khoáng sản, là khu vực tốt hiếm thấy. Tuy nhiên nó chỉ là một phần mười lãnh thổ Thiên Vũ. Lão phu hứa với các ngươi chắc chắn sẽ chia đều Thiên Vũ. Chẳng lẽ điều này không hấp dẫn bằng lời hứa của bệ hạ sao?”  

             “Ha ha ha… Thừa tướng Gia Cát, có đôi khi con người không chỉ nhìn vào lợi ích to nhỏ trong mối quan hệ hợp tác song phương, có đạt được không mới là quan trọng!” Thác Bạt Lưu Phong lắc đầu mỉm cười, đáp lời: “Lúc trước, bệ hạ đã biết rõ thừa tướng đại nhân thương lượng hợp tác với bọn ta. Mọi nhất cử nhất động của ngài đều thuộc phạm vi giám sát của lão ta thì chuyện lớn có thể thành công được sao?”  

             “Nói kĩ hơn thì xem như thành công, ngài bằng lòng chia đều thiên hạ với bọn ta nhưng tiếc rằng ngài không phải dòng dõi chính thống, không đủ tiếng nói. Lời ngài nói sẽ được Hộ quốc Tam Tông của quý quốc đồng ý sao? Đến khi ấy lại không tránh khỏi một phen động binh đao. Bọn ta có thể sẽ hao mạng người tốn của mà không lấy được gì cả. Nhưng hợp tác với bệ hạ thì khác, bệ hạ là đấng cửu ngũ chí tôn, nơi nơi đều biết. Cho dù là Hộ quốc Tam Tông cũng không có quyền can thiệp một lời của lão ta, nên bọn ta mới có thể thật sự nhận được lợi ích!”  

             Gia Cát Ngọc Long suy đi nghĩ lại một hồi lâu mới gật đầu: “Thì ra là thế, đúng là quý quốc nhìn xa trông rộng, lần này là do lão phu tính sai. Hừ hừ hừ… Đúng là chết thật, chết thật mà! Song, mặc dù lão già hung hãn Độc Cô Chiến Thiên kia trung dũng đáng khen nhưng là nguyên soái của Đế quốc thì chắc có chết lão ta cũng không đồng ý điều ước mất chủ quyền ô nhục như thế đâu hả.”  

             Thác Bạt Lưu Phong khinh thường cười mỉa, chẳng buồn để tâm mà quay lại nhìn Hoàng đế.   

             Ý muốn giết người rõ rệt chợt lướt qua ánh mắt Hoàng đế, lão ta thì thào: “Cô âm bất trường, cô dương bất sinh. Lão nguyên soái Độc Cô đã lớn tuổi, nên nghỉ ngơi cho khoẻ rồi!”  

             Gia Cát Ngọc Long run lên, lão ta bất giác cắn môi, trong lòng chợt xuất hiện nỗi bi thương: “Bệ hạ, tuy lão già kia có bướng bỉnh, không rành sự đời đi nữa nhưng đã tuyệt đối trung thành với ngài suốt nhiều năm qua. Lão phu đều thấy rõ, sao ngài có thể nhẫn tâm…”  

             “Đúng vậy. Lão nguyên soái Độc Cô quả là trung hiếu nhân nghĩa, không thể bắt bẻ, đích thực là phụ tá đắc lực của trẫm. Trong lòng trẫm cũng không thật sự nỡ với quyết định như thế. Nhưng một mình lão ta nắm binh quyền của hơn bảy thành thuộc Đế quốc, đại quân Độc Cô nổi danh hiển hách, vang vọng khắp Thiên Vũ thì lại là trọng tội!”  

             “Quân tử vô tội, người tài có tội… ha ha ha…”  

             Gia Cát Ngọc Long bất giác bật cười ngớ ngẩn, sau lại thở dài, ngửa mặt lên trời mà oán than: “Thiệt cho chúng ta là một văn một võ, cúc cung tận tuỵ vì Thiên Vũ suốt bao năm, cuồi cùng lại rơi vào kết cuộc thế này. Chưa tính đến lão phu, ngay cả lão già kia… Ài, gần vua như gần cọp đúng là nói không ngoa.”  

             Gia Cát Ngọc Long ngẩng mặt nhìn trời, trong ánh mắt chỉ có mỗi nỗi cô đơn, cuối cùng nhắm nghiền hai mắt.  

             Hoàng đế lạnh lùng nhìn lão, phất tay và nói: “Dẫn đi, nhốt vào thiên lao Hàn Cửu. Các ngươi phải trông giữ cẩn thận, không được để có sai sót!”  

             “Dạ rõ!”  

             Hoàng đế vừa dứt lời, hai tên thị vệ lập tức đi tới áp giải Gia Cát Ngọc Long đi. Sau đó, Hoàng đế lại đưa mắt lườm các đại thần phản loạn còn lại như tia điện.   

             Ai nấy đều bất giác giật mình, co người lùi bước về sau. Có người còn nhăn cả mặt, thấp thỏm nói: “Bệ… Bệ hạ, chuyện này… Chuyện này không phải do chúng thần, chúng thần bị lão Gia Cát Ngọc Long mê hoặc, buộc chúng thần bước vào con đường không có đường lui này. Mong bệ hạ nể tình xem như thường ngày vi thần làm tròn bổn phận với triều đình mà tha cho mạng chó của vi thần. Vi thần sẽ không dám quên đại ân đại đức của bệ hạ!”   

             “Xin bệ hạ tha mạng, vi thần không dám quên đại ân đại đức của ngài!” Những người còn lại cùng quỳ lạy, co rúm run rẩy.  

             Hoàng đế cười lạnh, ý giễu cợt hiện rõ trong ánh mắt: “Khắp cả Thiên Vũ này, chỉ có thừa tướng và đại nguyên soái được xưng rằng có công lao sánh cùng trời đất. Còn các người… hừ hừ hừ, toàn là một lũ quân ăn hại, kẻ ba phải, không biết trung nghĩa là gì còn dám xin trẫm tha thứ? Người đâu, kéo xuống chém hết cho trẫm!”  

             “Dạ rõ!”  

             Sau khi khom lưng chắp tay, đông đảo hộ vệ bèn cùng bước tới lôi từng vị đại quan triều định ra ngoài. Một thoáng sau, từng tiếng kêu gào, than khóc vang lên ầm ĩ bên tai.   

             Đoàn quân phản loạn trông thấy cảnh tượng như thế thì càng hoảng loạn hơn. Ngay cả lão đại của bọn họ còn bị dẫn xuống từng người một, bọn họ còn có thể làm gì đây?  

             Khoảnh khắc này, bọn họ như rắn mất đầu, không biết phải làm gì.  

             Hoàng đế uy nghiêm giương mắt nhìn bọn họ, thản nhiên lên tiếng: “Các người đều nghe theo sự sai khiến của người khác, chịu tội nhẹ nhất trong lần tạo phản này. Trẫm nể tình trời xanh có đức hiếu sinh, cho các ngươi thêm một cơ hội. Chỉ cần các ngươi trung thành, trẫm sẽ sắp xếp các ngươi vào hoàng vệ quân, suốt đời cống hiến cho trẫm!”  

             Hoàng đế vừa dứt lời, đám người đều bất giác vui mừng. Đây chính là con đường sống do bệ hạ ban thưởng đấy, thế là nháo nhào quỳ lạy dập đầu tạ ơn.   

             Một trận tạo phản kinh thiên động địa nhanh chóng biến mất.  

             Hoàng đế hài lòng gật đầu, còn Thác Bạt Lưu Phong thì mỉm cười, ôm quyền nói: “Chúc mừng bệ hạ bình định thành công!”  

             “Cũng nhờ có các vị Khuyển Nhung hết sức giúp đỡ, trẫm vô cùng cảm kích!” Hoàng đế khẽ vuốt râu, cười đáp lời.  

             Thác Bạt Lưu Phong cũng cười gật đầu, sau lại kéo muội muội Liên Nhi đứng bên cạnh tới trước mặt, chỉ vào Hoàng đế và cưới nói: “Liên Nhi, bây giờ muội đã hiểu vì sao ban đầu ở núi Thú Vương, vi huynh dám đám bảo kế hoạch lần này nhất định sẽ thành công chưa. Bởi vì người bạn ở Thiên Vũ tiếp ứng cho chúng ta chính là quân vương của Thiên Vũ, đương kim thánh thượng đấy! Muội nói xem, kế hoạch của chúng ta có thể không thành được sao?”  

             Thác Bạt Liên Nhi không hề giật mình, mà cứ như vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần với thông tin mới nhất, cả buổi trời vẫn không nói gì.  

             Làm sao nàng ta có thể ngờ được, đường đường là quân vương của một nước lại bắt tay với người ngoài, ra tay với triều thần của mình?  

             Thác Bạt Lưu Phong thấy thế thì hiểu ngay, không khỏi bật cười.   

             Quốc sư Hãn Thiết Ma cũng gật đầu, cười lên tiếng: “Chuyện này là chuyện hệ trọng nên chỉ có Hoàng đế Khuyển Nhung, Thiết Sơn huynh, lão phu và cháu Lưu Phong biết rõ trước khi hành động. Liên Nhi khó mà thông suốt trong một chốc cũng là điều dễ hiểu!”  

eyJpdiI6InUzZ29CTm0yZFJ2UWNXODgxRWpXVHc9PSIsInZhbHVlIjoiVUxRbVAzT3BTVnh0bGVCbW5Bc2JGNHd0UjRMcFwvZW56NE1JUEhCVVBcL3dBb0JucmtiMUpndUZBb256anlCQzhJa09sdVwvakN2aVhuOGUwSGV6Z2l1K3pyeWRvcjU5M2dkS2x6N3Z2a2I2RmltRXBrclArT0JvbndVQmhOemhUc3VLRlpkUGh4T2k2WmdxUUVMMTg0KzhoTlpST05LMHY4RTlCbUV0YjU5MTBwc1dEWXRBdUhLaW00WFdaSzhKcTRPSUV0aHFmalBoWEtvN2ptSWxwRUx4cVwvUGs0ejdlTnR3ekwyVHIrU2NidndJXC9RUllSOGpUZUZvUG95RlowbFRmTkhFdGdNamNUSktrRTZuXC9ONjBraWdiZkg2RHRnZXc1cVwvb1o0TURjQitjPSIsIm1hYyI6IjZmODA5NjhmOTI0ZjVjZDcwN2UwNjdkOGRjYmYzOWI0NjdjYjM4ODFkNzM3MDA2ZmJiZDYwNjQ2NTgxZjhlYzkifQ==
eyJpdiI6Imp5a1dhTm5DZGE0XC8zY3VPdFdpYktnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjROaVB1MXFyRUxiTklVUm1LT0VXTnREbm1WUzRUUmxLVEZxZ2paV2E2R1R6YzhHdFZjc2RBWHpyWXdPVldyXC82bHhHTndsMHNWU1daTGNxblowM1wvdlVQNEtSOXlHc21Na3o3SG8yMlFaTnBaZGJyRXBKUlBCaGhkYkdobHJSNERPc28rNkZoak9hS1BncGhPdGFyd3c4RWxPenBxS0xuQktDU2dsSk5kdVwvSGYzTlNtZldiYnFzaEhzOUQxXC91TlF5YmRoR2d4ZVNMeHVXTlNPUURuSU1hUWJVZkh5OE1sZXQ1ZVk2Vld2XC9TWDRJSEZtdFd4VHZxbXAwcHluZStqM1VtMzBJa05xYWlhVFRkZXYxMlV5Yjc3YUNXRTMzVnZGWVZjMTNNWjhZdHI1VUJlQ3lGWHNJeGk2Y3JoN3BIeEJOcitlOEVrMlh3NDlZZlc4clJjY1hURk94Nk41MGNuWFE4eDMrSXNQcitLclRVcHF2VnJtSE9ERlpQbEZNYk9CQUlnZjVpcUMrNXhqMXZvQ1F2S0t2Q2VWZTVtQXlrelVJdmJmZkcrS0xJc3EyV0djc0ZyRGZLdFFuU2NaT29PNDE2amY4K3pcL2F5OSsxK1U0bmxIUUpcL2N2d2ZyYzBtaFEwWmkwTUNcLzhlNVpnYnA0YkRWMjc0RjFTSERLZzc4RHEiLCJtYWMiOiJkNDA5ZTJhZjI0ZjZkYzY1YjZkZDg0NDc1Y2VmMzY4YTg4N2Y2YTRkZmNhODAxZTRmMzViODhiYzNiMDVjZjI2In0=

             “Bệ hạ cứ việc yên tâm, thần được biết người cần đối phó lần này là đối thủ cũ lão nguyên soái Độc Cô. Phụ thân của thần đã xoa tay làm nóng người, sốt ruột lắm rồi!” Thác Bạt Lưu Phong bất giác bật cười, hắn đã tính toán trước: “Cho đến nay, đại nguyên soái của Khuyển Nhung, Thác Bạt Thiết Sơn đã chiến đấu với chiến thần Độc Cô Chiến Thiên hơn hai mươi trận to, trên trăm trận nhỏ mà vẫn chưa phân thắng bại. Không biết lần này, kết quả sẽ như thế nào…”

Ads
';
Advertisement