Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Phản loạn đế đô diễn ra nhanh chóng nhưng kết thúc cũng càng nhanh chóng. Thà nói rằng do hoàng đế dày công bày ra một mẻ lưới chực chờ lão hồ ly đó tự chui đầu vào rọ còn hơn là nói rằng do Thừa tướng Gia Cát Ngọc Long nắm quyền triều chính mấy mươi năm nay, lần nào hành động cũng đều đề phòng rất kỹ.  

             Sau khi mọi sự ầm ĩ đều đã lắng xuống, hoàng đế đã nghênh đón toàn bộ những người Khuyển Nhung cấp cao vào thành chiêu đãi bằng lễ nghi tiếp đón khách quý. Sau khi chắp tay bái tạ, đám người Thác Bạc Lưu Phong vui vẻ rời đi.  

             Quay đầu nhìn về phía thái tử cùng với tên mập, hoàng đế bất giác thầm thở dài một hơi. Chỉ thấy ba đứa con ruột rà máu mủ thân thiết nhất của mình, vào giờ phút này lại giống như một người xa lạ đang nhìn lão ta, nhìn như không hề quen biết lão ta.  

             “Thái tử, Thông nhi, Vĩnh Ninh!”  

             Hoàng đế nhìn vào từng người một, nhàn nhạt nói: “Có phải các con cảm thấy phụ hoàng mời đám người Khuyển Nhung đó đi đối phó với đám Gia Cát Ngọc Long là mất thể diện của hoàng đế Thiên Vũ không?”  

             “Hơn nữa, đó quả thực chính là thông đồng với người ngoài bán nước!” Vĩnh Ninh tức giận, hừ một tiếng mắng.  

             “Hỗn xược, con gái con đứa như con thì hiểu cái gì?” Hoàng đế xanh mặt, lên tiếng mắng to. Vĩnh Ninh bĩu môi, nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm để ý đến lão ta, ngay lập tức đi nhanh khỏi chỗ này.  

             Nhìn vào bóng lưng càng khuất xa của nàng ta, hoàng đế chỉ có thể lắc đầu thở than, sau đó lại quay đầu nhìn về phía hai người thái tử, nói: “Tương lai, cả hai con đều sẽ là những người đưa ra quyết sách cho gia tộc Thiên Vũ và cả cái đế quốc này, hiện tại, các con thấy cách làm này của trẫm như thế nào?”  

             “Ôi… việc phụ hoàng làm ắt là có hàm ý sâu xa, nhi thần không dám nói bừa!” Thái tử cúi người, khiêm tốn đáp.  

             Hoàng đế lại dời ánh mắt về phía tên mập, tên mập thoáng trầm ngâm, trên mặt hiện lên vẻ khốn đốn: “Phụ hoàng, Thất Gia là mầm độc đã lâu của Thiên Vũ suốt ngàn năm qua, sớm trừ thì mới sớm ngày được yên ổn. Thế lực của Gia Cát Ngọc Long và Độc Cô Chiến Thiên lại to lớn, không thể giữ lâu được. Có điều… lấy việc cắt đất làm điều kiện, mượn tay người ngoài diệt trừ trọng thần nước nhà, nếu như bị truyền đi…”  

             “Nếu việc này bị truyền ra ngoài, gia tộc Vũ Văn chúng ta khó mà đối mặt với thần dân Thiên Vũ. Ngôi vị hoàng đế của Thiên Vũ cũng sẽ không còn thuộc về chúng ta nữa. Cho nên, kể từ sau hôm nay, không được nhắc lại chuyện này nữa. Kẻ nào trái lệnh, chém!”  

             Trong mắt loé lên tia lạnh lẽo, hoàng đế nhàn nhạt lên tiếng, lại nói tiếp: “Có điều, tuy rằng trẫm biết lợi hại bên trong, nhưng vẫn quyết định như cũ, các con có biết là tại sao không?”  

             Hai người lắc đầu, đồng loạt vái lạy: “Nhi thần không biết, xin phụ hoàng dạy bảo!”  

             “Kẻ làm vua cũng thấu tam cương, trọng ngũ thường, nói nhân nghĩa như bao người khác. Nhưng chỉ có một điểm mà quân vương tuyệt đối khác hẳn với người thường. Đó chính là mấy thứ này, giao cho người thường chỉ để bình định thiên hạ. Nhưng quân vương thì không thể bị quản thúc bởi điều này!”  

             Hít sâu một hơi, hoàng đế khẽ vuốt râu, trong mắt lấp lánh thứ ánh sáng thâm thuý: “Các con biết Thiên Vũ này là thiên hạ của ai không?”  

             Hai người liếc nhìn nhau, đồng loạt bái lạy đáp: “Là của phụ hoàng ạ!”  

             “Không, là của hoàng đế!” Hoàng đế chậm rãi lắc đầu, nhàn nhạt lên tiếng: “Hiện tại, thiên hạ này là của trẫm, sau khi trẫm trăm tuổi già thì nó sẽ là của hoàng đế kế tiếp. Hay nói cách khác, là thuộc về gia tộc Vũ Văn của chúng ta. Thế nhưng, trên thực tế, các thế lực lớn mạnh trong thiên hạ giao thoa lẫn nhau, chuyện mà gia tộc Vũ Văn chúng ta quản lý được lại không nhiều. Tuy rằng ngoài mặt, Ngự Hạ Thất Gia thừa nhận sự chính thống của chúng ta, thế nhưng cũng đã chia lãnh địa của nửa thiên hạ này. Gia Cát Ngọc Long và Độc Cô Chiến Thiên lại nắm giữ hơn phân nửa thế lực trong triều.”  

             “So sánh mà nói, quyền lực còn sót lại của gia tộc Vũ Văn chúng ta chẳng được bao nhiêu. Là một hoàng đế mà chỉ có thể mưu sinh qua những khe hở trong cuộc cân bằng các thế lực lớn. Thiên hạ này, còn có thể là của gia tộc Vũ Văn chúng ta ư?”  

             Nghe được lời này, thái tử và tên mập không khỏi thầm rét run, sắc mặt trở nên đanh lại.  

             Hoàng đế nhìn bọn họ, lại nói tiếp: “Mấy đời đế vương của gia tộc Vũ Văn chúng ta không có ai không vì để nắm trọn vẹn Thiên Vũ trong lòng bàn tay mà ra sức phấn đấu. Lần này, giang sơn này đang nằm trong tay trẫm, lại vớ phải cơ hội ngàn năm khó gặp, trẫm không thể bỏ qua. Mặc dù trẫm mượn binh lực của Khuyển Nhung, mất đi một phần mười lãnh thổ. Nhưng sớm diệt trừ toàn bộ thế lực của Ngự Hạ Thất Gia và hai lão già đó ngược lại khiến trẫm hoàn toàn nắm được quyền lực thật sự của giang sơn này. Nếu là như thế, trái lại thì trẫm đã được lợi rồi đấy chứ!”  

             “Thái tử, Thông nhi, các con phải nhớ, chỉ có nắm trong tay mọi thứ của thiên hạ này thì chúng mới hoàn toàn thuộc về các con. Nếu không, toàn bộ đều là hư vô. Cho dù đế quốc này mang tên Thiên Vũ, mọi người xưng con là hoàng đế thì cũng chẳng có ý nghĩa gì!”  

             “Nhi thần đã nhớ lời dạy bảo!” Thái tử và tên mập đồng loạt cúi người, lạy nói.  

             Hoàng đế nhìn kỹ bọn họ, hớn hở gật đầu…  

             Nửa tháng sau, trong một thung lũng vắng vẻ, vốn là hoa thơm chim hót, ve thu trên từng gốc đại thụ không ngừng hót vang dội.  

             Đột nhiên, từng tiếng gầm vang phát ra, khiến chim trong rừng bị doạ đến kinh hãi, dang cánh bay vọt lên trời, còn ngỡ rằng là động đất.  

             Đến khi nó bình tĩnh lại, nhìn về xuống dưới lại thấy giữa thung lũng, từng đoàn quân chỉnh chang chờ phân phó đang nhanh chóng chạy về phía trước con đường y như một con rắn dài.  

             Bước chân chỉnh tề, mỗi một bước đều chấn động mặt đất, suýt nữa khiến núi lở. Giương mắt nhìn ra, phỏng chừng có khoảng một trăm vạn quân.  

             Dẫn đầu ở trước là một lão già râu bạc phơ, vóc người lực lưỡng, uy phong lẫm liệt, một thanh trường đao vắt nghiêng bên hông vô cùng hung hãn. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là đại nguyên soái của Thiên Vũ - Độc Cô Chiến Thiên.  

             “Nguyên soái, nơi này núi cao rừng rậm, là chốn nguy hiểm của nhà binh. Nếu chúng ta cứ hành quân một cách gấp gáp như thế, sợ là sẽ trúng mai phục, vẫn nên phái trinh sát đi dò xét một phen trước đã rồi hãy bàn tiếp!”  

             Lúc này, một bóng người từ sau vọt đến, chính là người thứ hai trong tứ hổ của Thiên Vũ - Độc Cô Lâm.  

             Độc Cô Chiến Thiên nhìn hắn ta, trầm ngâm hồi lâu rồi lắc đầu: “Trong Thiên Vũ, quân Độc Cô ta mạnh nhất, ai dám mai phục ta? Dù có là Gia Cát Trường Phong, tuy rằng đa mưu túc trí đấy nhưng lão nào có nhiều binh lực đến thế. Thêm nữa, hiện nay đế đô nguy nan, không biết đám bệ hạ còn có thể chống đỡ được bao lâu. Dù phía trước có binh mai phục, lão phu cũng phải xông pha một phen. Truyền tướng lệnh của ta, tăng tốc độ hành quân thêm gấp ba, trong vòng một tháng nhất định phải chạy về đế đô, bắt giữ loạn tặc!”  

eyJpdiI6IjNZRXgrc0tLN1c0czlQa2MwbWdBUVE9PSIsInZhbHVlIjoibDVYbFZhdDdTS2dvdkM3TDhXbHNtcU92YVkyZ1ZueXk2TGVnZ0RPUTlSNjNzeWZzblp3M2M0MWN5eVRBNkJnZmc2ekcyclVqRTk2bXRSK0R6QTJiT3pEQTFiTmxwb1lMY3c3Y3FTTzZhOUVYcTBacm9pWEFRM1dCeFArNEZYRkZjVHphVHFuMmRtdUU2MTkySU05NWxVN3ZXaUducWZDT1dkaVQwZ3hvVU5SUEh5aVpuQ0psemdUWFFxazdDWE5Vd3U3aTBOWmJaa1VMTVBESUZ1QStTdz09IiwibWFjIjoiYjk4NzUzNWQxM2I3YmM5M2VlMGJkYjJkZmMxZDg0NjNiZjNkNTVhZmU0NmY5Nzc5ZTgyOWU2NWRkYzEyN2ViZCJ9
eyJpdiI6IjYwME9HRUt4cHdPSlFVNHN1U0ZuK0E9PSIsInZhbHVlIjoid1crRng4M1RCSjkxRmtyMllHMWRRalJ6V3pxOVMrUmRiVkVoTWlsMmhLc015UzgyYUE4dkNWWHBYMG9xZUVwMmgxWTQzMUt3S0E5MkZBY1ExOGZVWkQxKzFoSkRSNjcwVGdNcU1pampzV0pvN2ExeXQxYU5uYVpZUHM5T1E5YVJmbkl6SjlXazNiYThaekxNTVpuTUxiV0M2QnpGUHlidnNNQ0pmb1lcLzl3WmRnQ3JoQkpDRlk3cDRXZE1FZkUyQ1IrWkdMVXlnS1pcL3lJMWFRYkZ6T3Zaa2dFT3FjMjhrZjRuUlZSNndvOElRSWl0aEZnK2lxRHk2OFNNbjZZY2k4QTBvOWlZZmk1ZnkxNEFpSGIxVnYxUjV0RGNqSWtiUUlWZ1hqVFh0a2FCMlJyN1dSOGhHMkhTczFsMEpYQnZLcFNRTWFDSEdzR2JIdkhBYUJkS1hzaUd3UWdNdDJJZ2h6bVZ2OWVHOXk4V1AwbW1PXC9OWXNLb0U2c2xtRjNwS0VcL0h2UWc2K1Jkdis4WXJ2OXVURUVyXC9ubitkK3E1SXc0d1drS3FHZm8yQVdBbkg4Y0xiN1JrZ0hHbVErYm4zMk1TejNzR25MTkdobExOWnNlREFmNmJtSnJwOVpMcU5mbVhrbmJyQkp2V2NJRHowYllcL0pOdnBiUU1xdVkzczIxamdPaVErcGZcL3pCNFhxMjZ0WjR2cFJ1dz09IiwibWFjIjoiOTJkZDY5OGFiZTVkMGQ1MDRlYWI0MWI3OWRhZjA4NTk5OTljZWZkNWQ4NjE4OWVmMzUxMWM0MTBlY2M1NWQ4MiJ9

             Thế nhưng, đúng vào lúc này lại nghe từng tiếng gầm vang, tựa như sấm chớp chấn động mặt đất, giữa những ánh sáng quỷ dị, từng tia sấm chớp xẹt qua trên bầu trời đánh xuống mọi người như từng cây nĩa thép.

Ads
';
Advertisement