Nhìn thấy đối thủ lâu năm của mình xuất hiện, Độc Cô Chiến Thiên đứng cầm một đao, cười to sang sảng: "Ha ha ha… Thác Bạt Thiết Sơn, cuối cùng thì đầu người cũng khỏe lên, quả nhiên là Đại Nguyên Soái Khuyển Nhung, không lo nghĩ về việc củng cố bảo vệ đất đai ở biên cương, mà lại vượt ngàn dặm xa xôi đến chỗ Thiên Vũ của ta làm chi? Cái tên Gia Cát Ngọc Long ấy cho ngươi lợi lộc gì, mà có thể khiến ngươi mang hàng trăm vạn hùng sư chạy đến đây để gặp mặt lão phu, sợ rằng kinh phí lương thảo trong đó cũng tốn không ít nhỉ!"
"Ha ha ha… Độc Cô Chiến Thiên, ngươi khỏi cần nói mấy lời khiêu khích ta, nếu như lão phu có thể tự mình đến đây, thì là do ta nhận được ý chỉ hành sự của Hoàng đế, chứ không phải là ân oán cá nhân!" Đột ngột nhạo báng một tiếng, Thác Bạt Thiết Sơn hít thở sâu, thản nhiên nói: "Nhưng mà, lão phu cam tâm tình nguyện đi chuyến này. Dù sao vẫn là đối thủ mấy chục năm nay, đầu của ngươi, lão phu không định để cho người khác lấy đi dễ dàng được!"
Tia sáng trong mắt xẹt qua, Độc Cô Chiến Thiên liên tục cười lạnh: "Hừ hừ, khẩu khí cũng lớn thật, chúng ta giao chiến mấy chục năm, bất phân thắng bại. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, hôm nay ngươi có thể đánh bại lão phu sao?"
"Chẳng lẽ không đúng à?"
Lông mày nhíu lại, Thác Bạt Thiết Sơn không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Ngày xưa chúng ta giao chiến, là dựa vào chính thực lực của mình. Ngươi có trận pháp chiến trận của ngươi, ta có đại quân linh thú của ta. Nhưng mà hiện tại, ngươi chỉ có chiến trận mà không có trận pháp, mà đại quân linh thú của ta, vẫn không có chút tổn thất nào cả. Ngươi như hổ bay hai cánh thiếu một cánh, ta vẫn là rồng bay vào núi lúc trước. Thực lực của ngươi giảm mạnh, thực lực của ta như trước, cao thấp đã định! Tuy rằng chiến thắng này không cần dùng đến bạo lực, nhưng binh pháp có nói, binh bất yếm trá, hôm nay bại trận, người đừng có mà than trời trách đất."
Độc Cô Chiến Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm lão ta, cười tươi mà từ chối cho ý kiến, vung trường đao lên, chỉ vào binh sĩ ở đây nói: "Độc Cô Chiến Thiên ta mang binh ra ngoài, anh dũng thiện chiến, không sợ cái chết, mặc dù không có trận pháp yểm trợ, nhưng so với mấy cái con… súc sinh kia của ngươi vẫn mạnh mẽ hơn. Chẳng lẽ vừa rồi ngươi không thấy được, lão phu đã đánh lui năm đường đại quân xung phong của ngươi sao?"
"A, vậy sao?"
Một đường cong tà dị xẹt qua khóe miệng, Thác Bạt Thiết Sơn liếc nhìn tỉ mỉ tất cả mọi người ở đây, nhưng lại lên tiếng cười nhạo: "Lão Độc Cô à, bộ dáng thủ đoạn lừa bịp này của ngươi thì có thể lừa gạt được thủ hạ Bát Lang Vệ kia của ta, nhưng nếu muốn qua mặt được hai mắt của lão phu, thì có chút si tâm vọng tưởng rồi đấy."
Ánh sáng trong mắt lóe lên, Thác Bạt Thiết Sơn giơ tay chỉ về phía những tướng sĩ của Độc Cô… Lên tiếng mỉa mai: "Quân Độc Cô luôn luôn dũng mãnh, dù không ngủ không nghỉ suốt mấy thấy vẫn không hề mệt mỏi, lão phu hiểu rất là rõ. Rằng tại sao sau khi ngươi vừa dùng chiêu ấy, hơi thở của toàn bộ đại quân ngươi có chút suy yếu rồi đấy."
Đột ngột lông mày run lên, râu của Độc Cô Chiến Thiên giật giật, ngay sau đó lập tức khôi phục sắc mặt bình tĩnh. Nhưng trong lòng của Thiên Vũ Tứ Hổ có chút bồn chồn, dần dần trở nên trầm trọng.
"Ha ha ha… Mặc dù sở trường của lão phu không phải là thuật pháp trận đạo, nhưng vẫn biết được, phàm là trận pháp, đều lấy linh thạch làm căn cơ, mượn sức mạnh của trời đất mà vận hành. Thế nhưng một chiêu vừa rồi của ngươi, sức mạnh ở đâu tới? Nếu như lão phu đoán không sai, có một Long Hồn được ngươi cất giấu ở sâu trong trường đao ấy, bản thân của mình không có sức mạnh lớn đến thế, mà là thông qua việc thao túng nguyên lực của tất cả tướng sĩ, mới có thể xuất ra năng lượng to lớn, đẩy lùi năm đường đại quân của lão phu."
Không nhịn được mà cười quỷ dị, phảng phất như Thác Bạt Thiếc Sơn đã nhìn thấu tất cả, quát lớn: "Thế nhưng, việc này cực kì tiêu hao nguyên lực của tất cả tướng sĩ. Nếu như ngươi dùng chiêu này để phòng ngự, không đến hai ba hiệp nữa, chắc chắn toàn quân sẽ bị tê liệt, quân lính tan rã. Mà đại quân linh thú của lão phu, cũng chỉ cần xông lên hai ha lần thôi. Dù sẽ chịu chút trọng thương, nhưng đối với các linh thú da dày thịt béo này của ta mà nói, chẳng có gì đáng ngại cả. Độc Cô Chiến Thiên, sở dĩ ngươi dùng chiêu này, thật ra là chứng minh ngươi đã lâm vào đường cùng, không thể làm gì được nữa. Nếu không, thì sẽ chẳng đi mà uống rượu độc giải khát như thế. Hôm nay ngươi đã bại trận rồi, ngoan ngoãn chịu trói đi!"
Vừa dứt lời, mắt của Ngũ Lang Vệ nhao nhao phát ra tia sáng ngời, hiện ra vẻ mặt vui vẻ.
Lão già ngươi có đại chiêu lớn như thế, sao mà bọn ta chưa từng thấy qua được, chẳng qua cũng chỉ là chút thủ đoạn vùng vẫy lúc sắp chết để che mắt. Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, không có gì đáng lo ngại!
Trong một khắc, ngũ lang vệ lộ ra nụ cười nham hiểm, chỉ huy chiến trận, chuẩn bị tấn công.
Thiên Vũ Tứ Hổ thấy được, sắc mặt rối rắm lo lắng, nhìn về phía Độc Cô Chiến Thiên, trưng cầu ý kiến của lão ta, đồng thanh nói: "Nguyên Soái…"
Đôi mắt hơi nhíu lại, Độc Cô Chiến Thiên suy nghĩ một lúc, rồi thì thào nói: "Các ngươi có còn nhớ không, Cô Hồng Cốc cách đây hơn mười dặm, vị trí hiểm yếu, chỉ có một lối vào, dễ thủ khó công, là một nơi tốt để phòng thủ. Tí nữa trận thứ hai chúng ta sẽ dùng Long Hồn Trận để phá vòng vây, nhanh chóng đi vào trong Cốc, trốn trong ấy để thủ, mới có khả năng sống!"
"Nhưng mà nghĩa phụ…"
Song, khi lão ta vừa nói lời ấy, nét mặt Độc Cô Lâm lo lắng nói: "Nguyên Soái không được, chẳng lẽ người quên là năm đó Đại Tế Ti Vân Huyền Cơ dặn dò người như nào sao? Mệnh của người xung khắc với lại Cô Hồng Cốc, không nên tự tiện vào trong đấy...!"
"Lá rụng theo gió Cô Hồng, nếu vào trong Cốc không còn thấy Quân."
Hàm râu run rẩy một chốc, Độc Cô Chiến Thiên không nhịn được mà thở dài nói: "Là lời bình năm ấy Đại Tế Ti cho lão phu, lão nói họ kép của lão phu là Độc Cô, tên húy là Chiến Thiên, có ý là kháng mệnh trời cao, tên ta đã phạm húy. Cô Hồng Cốc này, đúng là nơi chết của ta. Vừa vào Cô Hồng Cốc, giống như lá rụng về cội."
"Tuy nhiên, hiện tại tình thế nguy cấp, làm sao mà lão phu dám vì số mệnh, mà không để ý tới tính mạng của hàng trăm vạn tướng sĩ được chứ? Ha ha ha…" Độc Cô Chiến Thiên thoải mái cười lớn, hét lớn lên: "Tứ Hổ nghe lệnh, Long Hồn Trận, Phi Long Tại Thiên Trận!"
Bỗng nhiên cảm thấy có chút rưng rưng, hốc mắt Tứ Hổ có chút ướt, nhưng vẫn ôm quyền như cũ, hét lớn nói: "Kính cẩn tuân theo quân lệnh Nguyên Soái!"
Sau nháy mắt, Tứ Hổ lại một lần nữa thực hiện chức trách của mình, chỉ huy chiến trận, trận hình đã bắt đầu thay đổi.
Thác Bạt Thiết Sơn thấy vậy, bỗng nhiên cau mày lại, cảm giác có chút không ổn, ngay lập tức hạ lệnh: "Ngũ Lang Vệ nghe lệnh, cầm đầu là Sát Phá Lang, tứ Lang Vệ còn lại hộ tống hai bên, Đột Kích Phi Hổ Trận."
Trong một lát, mây quây cuồng, gió rít gào giật mạnh, Ngũ Lang Vệ hóa thành một thanh đao nhọn, dẫn theo hàng chục vạn linh thú oai vệ, kèm theo khí thế không gì địch nổi, hung hăng tiến về phế đại quân Độc Cô. Dáng vẻ hung thú gào thét này, làm cho mãnh thú chim chóc trong khu vực xung quanh đây giật mình run rẩy, sợ hãi không dám trốn ra khỏi ổ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất