Tay Lão Nguyên Soái Độc Cô Chiến Thiên cầm đao đứng bên phía đại quân Độc Cô, dẫn đầu chạy về phía trước, theo sát đó là đội của Thiên Vũ Tứ Hổ, giống như cự long xông kích.
Ngũ Lang Vệ thấy thế, bất chợt đồng loạt lên tiếng mỉa mai: "Chỉ là một Nhất Tự Trường Xà Trận thôi, còn không có khả năng phòng ngự. Lão Nguyên Soái Độc Cô, lão dùng chiến trận thấp kém như vậy, là quá xem thường năm người chúng ta rồi!"
"Hừ, tiểu tử không có kiến thức, đây không phải là Trường Xà Trận, mà là Phi Long Tại Thiên Trận chân chính!"
Vừa dứt lời, râu tóc Độc Cô Chiến Thiên bay lên, giơ đao hướng lên trời. Nghe thấy một tiếng Long Ngâm Thanh Dương, Long Hồn ở trong thanh đao lại bay lên trời lần nữa.
Chỉ là hiện tại, nó đã không cần chuẩn bị một lúc lâu để thôn phệ nguyên lực của binh sĩ. Mà ngay lần đầu tiên xuất hiện đã tấn công, ngay lập tức hòa thành một với nguyên lực của tất cả mọi người.
Chỉ trong một chớp mắt, vừa rồi đại quân Độc Cô nhìn giống Nhất Tự Trường Xà Trận, nhưng hiện tại trở thành cự long chân chính, bay trong hư không.
Hàng trăm vạn đại quân kia, đều được cơ thể cự long bao bọc vào.
Chứng kiến cảnh tượng này, đồng tử Thác Bạt Thiết Sơn không nhịn được co rụt lại, kinh hãi cực độ. Lão ta chẳng thể ngờ rằng, Long Hồn Trận không phải là trận pháp phòng thủ, mà lại là trận pháp tấn công.
Nhưng mà, chỉ phòng ngự thôi không đã khiến cho toàn đại quân thở suy yếu, nếu tiến công đột kích, vậy thì nguyên lực bị hao phí…
Nghĩ tới đây, đôi mắt Thác Bạt Thiết Sơn nhịn không được mà híp lại, trong lòng âm thầm suy xét.
Ầm!
Ngay lúc này, đại quân Ngũ Lang Vệ cùng đại quân Độc Cô va vào nhau một cách mạnh bạo. Không ngoài dự đoán, khi một tiếng nổ đinh tai điếc óc vang lên, Phi Hổ Trận của Ngũ Lang Vệ bị đánh văng ra bởi Cự Long to lớn không thể nào tưởng tượng nổi.
Hộc hộc hộc…
Chịu không nổi mà phun ra từng ngụm máu tươi, tất cả lần lượt ngã xuống mặt đất, một màu đỏ thẫm ở trên khóe miệng. Còn các linh thú kia cũng xui xẻo đụng vào, đổ ầm ầm xuống như sao băng, hiện tại một nữa không còn hơi thở, nữa còn lại bị trọng thương.
Trông thấy đại quân Độc Cô hóa thành Cự Long bay về phía xa xa, nét chấn động tràn ngập trong mắt Ngũ Lang Vệ.
"Nguyên Soái, tiếp theo ta nên làm gì đây?" Sát Phá Lang lau đi vết máu trên khóe miệng, đi đến đứng trước mặt Thác Bạt Thiếc Sơn, trong mắt toàn là vẻ hưng phấn.
Hắn ta chiến đấu cả đời, chưa lần nào thua trận, trong cuộc đại chiến, chỉ cần một chút thời gian là đã có thể tiêu diệt được đối thủ, chả có nổi một niềm vui gì. Nhưng khi gặp đại quân Độc Cô, mới khiến hắn ta hưng phấn lên, cảm thấy đây mới là đối thủ đánh bại có giá trị.
Hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn ta, Thác Bạt Thiết Sơn cân nhắc một chút, cười nhạt mà lên tiếng: "Đuổi theo, bọn chúng chưa chạy được xa đâu!"
"Tiếp tục đuổi theo sao? Nguyên Soái, chiêu vừa nãy, đã khiến chúng ta nhận quá nhiều đau đớn rồi. Cho dù chúng ta có đuổi theo, thì sao mà chịu nổi nữa?" Phong Hống nghe vậy, không hiểu được mà nghi ngờ lên tiếng.
Thác Bạt Thiết Sơn lạnh lùng cười nói: "Nếu chiêu đó mà lợi hại như vậy, thì lão chạy trốn để làm gì? Dùng trận pháp đó chỉ để phòng ngự, cũng đã tiêu hao một lượng lớn thể lực của đại quân rồi, lúc này còn dùng trận pháp tấn công, đại quân Độc Cô còn sức lực mà đánh lại sao? Hừ hừ hừ… Hiện tại là thời cơ tốt nhất để đánh hại bọn hắn."
Nghe những lời ấy, hai mắt tất cả đồng thời tỏa sáng, liên tiếp gật đầu đồng ý.
Thế là, sau khi bố trí tốt cho thương binh nghỉ ngơi, Thác Bạt Thiết Sơn dẫn theo Ngũ Vệ Lang chạy về phía đại quân Độc Cô chạy trốn...
Sau nửa canh giờ, Cự Long từ hàng trăm vạn quân, cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất.
Chuyện là, sau khi khiến Long Hồn tản ra, xuất hiện một loạt dáng vẻ sắc mặt tái nhợt. Tiếp đấy, kèm theo tiếng thở hộc là nhiều tiếng nặng nề phát ra, liên tục có nhiều người trong đại quân bị té ngã, không còn hơi thở ngay tức thì.
Thiên Vũ Tứ Hố thở không ra hơi giống nhau, tiến lên kiểm tra, thì phát hiện ra, bởi vì hao hết tinh lực mà chết!
"Long Hồn Trận này, đúng thật tiêu hao quá nhiều!" Độc Cô Phong nhìn thấy tất cả, mí mắt run run, lên tiếng thở dài.
Trong lòng của Độc Cô Chiến Thiên cũng tiếc thương, không đành lòng mà nhắm lại hai mắt, lẩm bẩm nói: "Các ngươi… Đi kiểm tra xem, tổn thất ra sao."
"Vâng."
Tứ Hổ ôm quyền, đi kiểm kê nhân số ngay lập tức, chỉ một lát sau thì trở về, khom người nói: "Khởi bẩm Nguyên Soái, đã có gần 30 vạn huynh đệ… Hy sinh!"
"Chưa khai chiến, đã tổn hại gần một phần ba binh lực, đây là điều chưa từng có từ trước đến nay của đại quân Độc Cô…! Lão phu… Có thẹn với những tướng sĩ này!” Độc Cô Chiến Thiên thở dài một tiếng, mặt đầy nước mắt.
Thiên Vũ Tứ Hổ chứng kiến thế, trong lòng cũng rất bi thương.
Cái này có thể xem là, thất bại lớn từ trước đến nay của quân Độc Cô!
"Nguyên Soái, Cô Hồng Cốc ở phía trước cách đó không xa, ta nghĩ rất nhanh nữa thôi Thác Bạt Thiết Sơn sẽ đuổi theo kịp, chúng ta vẫn nên chuẩn bị cho ổn thỏa." Ở phía xa kia, sau khi trầm ngâm nửa ngày Độc Cô Lâm đề nghị.
Thở dài ra một hơi, lắc đầu, Độc Cô Chiến Thiên cưỡi ngựa dẫn đầu lên trước, đi vào trong, các tướng sĩ còn lại cũng gắt gao nối đuôi đằng sau, ngay sau đó thì ẩn nấp giữa sương mù giá rét trong Cốc, biến mất không thấy...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất