Rầm rầm ầm...
Đất đai rung chuyển phát ra từng âm thanh lớn, hàng loạt đội đại quân linh thú đều đặn nhịp bước, dần dần hiện lên chật ních trước cửa sơn cốc sương mù mờ nhạt.
Bên ngoài cốc dựng một tảng đá to, phía trên có ba chữ Cô Hồng cốc màu đỏ!
“Ngừng!”
Dẫn đầu đại quân linh thú là một vị trung niên nho nhã tóc muối tiêu, lão ta phất phất tay, tất cả linh thú lập tức phịch một tiếng, sau đó dừng bước. Năm lang vệ theo đằng sau tới trước mặt lão, đồng thanh hỏi: “Nguyên soái, sao thế?”
Thác Bạt Thiết Sơn quan sát sơn cốc được bao phủ bởi sương mù một lúc, khẽ vuốt râu, ngẫm nghĩ rồi chậm rãi nói: “Lão Độc Cô vừa mới phá vòng vây, hao tốn lượng lớn sức lực quân sĩ, không thể nào chạy được xa. Mà trong vòng trăm dặm xung quanh đây cũng không chỗ ẩn nào có thể giấu triệu đại quân thế. Vậy nên, chỉ có sơn cốc quỷ chiếm nhiều khả năng nhất!”
“Phong Hống lang nghe lệnh, mở đường, chọn binh tinh nhuệ và tướng giỏi vào trong cốc thám thính, báo lại khẩn cấp!” Thác Bạt Thiết Sơn nghiêm túc nhìn thẳng phát ra mệnh lệnh.
Phong Hống lang nghe xong lập tức chắp tay, bình tĩnh nói: “Rõ, mạt tướng tuân lệnh!”
Tiếp đó, hắn ta nhanh chóng chỉ mấy nghìn tướng sĩ đắc lực trong quân phía sau, tạo thành đội trinh thám, cưỡi linh thú hung mãnh vào sơn cốc dò xét.
Nhưng mà thời điểm hắn vừa mới tiến đến đột nhiên lại xảy ra bất ngờ. Bên tai nổi lên từng luồng gió, sấm nổ. Lửa cháy ngập trời hiện lên dưới chân, nó giống như là rắn lửa vậy bao vây bọn họ ở giữa trong nháy mắt.
Phong Hống lang lập tức kinh hoảng thất sắc, kêu lên: “Không ổn, là trận pháp, mau rút lui!”
Vào giờ phút này hắn ta có muốn rút lui cũng không dễ dàng thế. Chỉ biết hắn ta vừa định quay đầu thì bên người đột nhiên xuất hiện một ánh sáng màu xanh, chớp mắt một cái liền lao tới, hạ gục hết mấy nghìn linh thú chiến chưa kịp thành hình của bọn họ.
Phong Hống lang mở mắt nhìn, tức giận khẽ cắn răng: “Độc Cô Phong, là ngươi?”
“Ha ha ha...Chính là ta, ngươi đã trúng kế!” Độc Cô Phong toét miệng cười, tiếp tục mang theo chiến đội vọt đến. Dõi mắt nhìn, sau lưng hắn ta là mấy chục nghìn lính. Hơn nữa ai ai cũng vạm vỡ tráng kiện, ngập tràn sức mạnh, nơi nào giống như suy yếu?
Trái lại là bên hắn ta, mảnh linh thú vỡ toán loạn, không thấy bóng dáng. Chỉ qua chớp mắt tất cả mấy trăm con đều gào rống ngã xuống giữa vũng máu.
Có điều, kể ra thì linh thú mới có thể tổn thất mấy trăm. Nếu đổi thành người, bây giờ sợ rằng hẳn đã sớm mất đi mấy nghìn rồi.
Bà mẹ nó, chiến lực đại quân Độc Cô không suy giảm, mà dựa vào chút người ngựa này mà tiếp tục tái chiến chỉ sợ toàn quân đều sẽ chết hết. Việc cần làm vẫn là nhanh chóng rút lui thì hơn!
Nghĩ như vậy, Phong Hống lang không chần chờ nữa, lập tức tập hợp đoàn quân linh thú còn thừa, vung tay khởi động bí pháp bất ngờ tăng tốc độ chạy ra bên ngoài cốc, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu hét lớn: “Độc Cô Phong, có giỏi thì tới bắt ta!”
“Hừ, người đừng có khiêu khích ta, lão tử mới không mắc lừa đâu!” Lúc này Độc Cô Phong cười lạnh một tiếng, ra hiệu cho đội ngũ dừng lại, đứng yên tại chỗ nhìn bóng hắn ta dần dần biến mất.
Phong Hống lang ngoảnh đầu nhìn thấy hắn ta không đuổi theo liền thở phào nhẹ nhõm.
Lời hắn ta nói vừa nãy thật ra là phương pháp phản kích, mục đích của hắn ta chính là để Độc Cô Phong dừng lại. Bằng không nếu lấy tốc độ nhanh như gió của Độc Cô Phong, sợ rằng hắn ta còn chưa kịp ra khỏi cốc đã bị người ta chặn đường, giết hết rồi.
Bây giờ vừa khéo, Độc Cô Phong nghĩ đây là cách hắn ta đang dụ địch nên ngược lại không dám đuổi, giúp hắn ta tránh được một kiếp. Tuy nhiên hắn ta đâu biết, đó là do Độc Cô Phong cố tình thả cho hắn ta một con ngựa chứ?
“Đại ca, không biết bọn họ có mắc lừa kế ‘Bỏ trống thành’ của Nguyên soái không nhỉ!” Độc Cô Lâm nhìn phương hướng Phong Hống lang biến mất đằng xa, nhíu mày thở dài, im lặng đi đến trước mặt Độc Cô Phong.
Mặt Độc Cô Phong nghiêm túc, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, nếu như bọn họ không tin lệnh cho gần triệu đại quân xông vào, chúng ta sợ là khó ngăn cản lần nữa, dẫu sao...”
Nói tới đây, Độc Cô Phong quay đầu nhìn mấy chục nghìn tướng sĩ sau lưng một lát, lo lắng nói: “Khả năng chúng ta có thể dốc ra cũng chỉ bấy nhiêu thôi!”
Nói đến đây, mặt Phong Hống lang hiện lên tia khó xử, không biết nên hành động như thế nào. Thác Bạt Thiết Sơn trầm ngâm nghĩ, hờ hững nói: “Tuy nhiên....Cho dù hiện tại bọn họ đã bày trận rồi thì đại quân hẳn cũng không còn sức nữa đâu nhỉ...”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất